Hưng phấn chính là, trên cơ bản anh ta có thể chắc chắn Trương Phàm tuyệt đối có thiên phú trời sinh tự mang ở súng ống, mất mát chính là... Có cái gì mà Trương Phàm không biết sao?
Hoặc là nói, có cái gì Trương Phàm không học được sao?
Ba đến năm phút đồng hồ mà hắn đã nắm giữ được một loại súng ống đến mức độ ngay cả anh ta cũng cảm thấy mặc cảm... Loại năng lực học tập này mới là thứ đáng sợ nhất.
Anh ta đột nhiên nghĩ đến, quá trình huấn luyện sở dĩ có thể nhanh chóng đi tới giai đoạn súng ống như thế, cũng là bởi vì tốc độ Trương Phàm tiếp thu huấn luyện vô cùng vô cùng nhanh, đây chính là một loại năng lực học tập siêu mạnh.
Kỳ thật, thật sự không cần sợ thực lực của một người quá mạnh mẽ.
Thực lực mạnh không đáng sợ.
Đáng sợ chính là.. Năng lực học tập mạnh!
Bởi vì năng lực học tập mạnh, liền đại diện cho rất nhiều loại khả năng.
Kế tiếp, cũng xác minh được suy đoán của Tần Kiến An.
Bất kể là loại súng ống gì, Trương Phàm chỉ cần bắn hai phát, thì lập tức có thể hoá thân làm thiện xạ, tháo rời hay lắp lại cũng đắm chìm trong cả đời lão binh dùng súng ống này, không có bất kỳ sự khác biệt
Súng lục là như vậy, sau khi chuyển sang tiếp xúc với các loại súng trường bên ngoài cũng như thế. Dường như chỉ cần để cho Trương Phàm thoáng tiếp xúc một lúc, thì hẳn có thể nhanh chóng nắm giữ.
Kỳ thật Tân Kiến An nào biết, sở dĩ Trương Phàm yêu nghiệt như thế, thật đúng là không phải thiên phú tốt gì, mà là vì tâm tính hẳn tốt, khi nổ súng có thể khống chế tâm tình của mình, hoàn toàn tập trung vào bản thân khẩu súng.
Hơn nữa sự tồn tại của tinh thần lực, khiến hẳn có độ sâu về lý giải đối với súng ống người khác khó có thể so sánh được, cho nên mới tạo thành cục diện như vậy.
Thế nhưng, khi tiếp xúc với súng bản tỉa, Trương Phàm cuối cùng vẫn gặp phải một số vấn đề khó khăn.
Lực giật mạnh mế của súng bản tỉa, lực cản của đạn trên không trung, còn có ảnh hưởng của gió... Sau khi để hắn chơi nửa tiếng, cũng chỉ có thể trúng mục tiêu vật gì đó trong tám trăm mét, một khi quá tám trăm mét, hẳn không thể bách phát bách trúng nữa.
Điều này làm cho Trương Phàm vô cùng có cảm giác thất bại.
Tuy rằng rất nhiều lúc, bắn tỉa tám trắm mét đã đủ dùng rồi.
Nhưng tay súng bản tỉa thật sự giỏi, đều phải đột phá khoảng cách trên tám trăm mét.
Mà Trương Phàm muốn đột phá, cũng chỉ có thể, đầu tư thời gian...
Tăn Kiến An nhìn Trương Phàm dường như có chút không hài lòng, cả người anh ta đều choáng váng.
Anh ta cũng không biết nói cái gì cho phải, súng bắn tỉa cũng có thể ở dưới sự tiếp xúc chơi thành như vậy, anh ta có thể nói cái gì đây? Dám nói gì chứ?
Anh ta vô cùng muốn để cho Trương Phàm trở. thành một thiện xạ... Bất luận là súng ống nào ở trong tay đều có thể trở thành thiện xạ bách phát bách trúng.
Nhưng ngẫm lại vẫn nên quên đi.. Để cho Trương Phàm chuyên chú vào chuyện này, dường như tuyệt đối là không biết quý trọng nhân tài!
Mà hết lần này tới lần khác, bất kỳ một tay súng nào có thể có thực lực như Trương Phàm như vậy, cũng đã có thể tung hoành cả đời rồi.
Thiên phú cường đại, cảm giác súng tuyệt đối, đây là thứ mà bất cứ tay súng nào cũng tha thiết mơ ước.
“Đội trưởng Tân, tôi có thể thường xuyên đến luyện súng không?” Trương Phàm cảm thấy bản thân nên luyện tập nhiều hơn trên súng bản tỉa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!