Một quán cà phê gần phòng khám Trung Y Hoa Hưng.
Trương Phàm cười híp mắt nhìn đối diện cô gái như yêu tính kia: “Hôm nay không đi học sao?”
“Không có! Em là học sinh cuối cấp rồi! Tiết học rất ít! Hơn nữa em lại không có ý định thi nghiên cứu sinh, đang chuẩn bị thực tập!"
“Ồ, vậy tìm anh có chuyện gì?” Trương Phàm hỏi
Lâm Linh Nhi là người Lâm gia, là con gái của chú ba Trương Phàm. Đây là người duy nhất ở Lâm gia mà hẳn không. chán ghét, hơn nữa cũng là sợi dây tình thân duy nhất với nhà họ Lâm.
Lâm Linh Nhi giúp hản rất nhiều, mấu chốt là ngay từ đầu Trương Phàm chưa bao giờ cảm nhận được Lâm Linh Nhi có bất kỳ bài xích cùng khinh thường nào đối với hần, đây mới là mấu chốt duy trì đoạn quan hệ này.
“Không có việc gì là không thế tìm anh à? Nhớ anh không được sao?” Lâm Linh Nhỉ nhíu mày nói
ím luôn nói anh rất nhàm chán. Làm sao lại nguyện ý' chủ động tới tìm anh!”
Trương Phàm gõ bàn nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Không thú vị chút nào! Anh không thể để cho em nhiều thời gian chuẩn bị sao?” Lâm Linh Nhi bất mãn giương nanh múa vuốt uy hiếp.
Trương Phàm buồn cười xoa xoa đầu Lâm Linh Nhi, vẻ mặt cưng chiều.
Kỳ thật hai người tuổi cũng chỉ kém nhau một tuổi mà thôi, nhưng trong mắt Trương Phàm thì Lâm Linh Nhi vẫn luôn là một tiểu nha đầu chưa trưởng thành.
“Ông nội muốn anh tối nay về nhà ăn cơm!” Đột nhiên Lâm Linh Nhi vội vàng nói, sau đó chột dạ cúi đầu uống cà phê, càng không dám nhìn Trương Phàm dù là liếc mắt một cái
Trương Phàm hơi sững sờ, sau đó lại xuất hiện một nụ cười mỉa mai
Đối với người ông ngoại này, hắn không hề thích chút nào. Bất kể xuất phát từ suy nghĩ gì, qua bao nhiêu năm đi nữa, Trương Phàm cũng không có khả năng tha thứ cho ông ấy.
Hơn nữa, ông ta quá thực tế. Cảm thấy hần không có ích gì nên vứt bỏ, bây giờ cảm thấy có ích thì bắt đầu lôi kéo. Thậm chí hoàn toàn không chịu thừa nhận sai lầm trước đó, mà còn tìm lý do để che đậy. Hành động như vậy, càng không thể có được sự tha thứ.
“Em muốn anh đi sao?” Trương Phàm nhẹ nhàng hỏi.
“Em cũng chỉ là truyền lời thôi, quyết định năm ở anh! Dù sao, anh không phải vì em mà miễn cưỡng bản thân đâu!" Lâm Linh Nhi nầm chặt nâm đấm và nói: “Dù sao ông nội thực sự quá đáng với anh!"
“Vậy anh sẽ không đi!" Trương Phàm đơn giản nói.
“Vâng!” Lâm Linh Nhi thở dài nhẹ nhõm.
“Sao thế? Em vẫn còn sợ anh đi à?” Lâm Linh Nhi hành động như vậy khiến Trương Phàm buồn cười nói.
“Đúng vậy nha! Có trời mới biết ông nội đang nghĩ gì!" Lâm Linh Nhi giận dữ nói: “Dù sao, anh và gia đình em càng ít tiếp xúc càng tốt!"
“Lời này bị người khác nghe được bọn họ sẽ nói em ăn cây táo rào cây sung đấy!” Trương Phàm cười lắc đầu.
“Chúng ta vốn là người một nhà, làm sao có thế là em ăn cây táo rào cây sung được?”
“Ha ha ha, nói rất đúng, chúng ta là người một nhà, về sau. có chuyện gì đều phải nói với anh, anh sẽ bảo vệ em cả đời bình an vô sự!” Trương Phàm sảng khoái cười to.
Lâm Linh Nhi nghiêng đầu nhìn Trương Phàm, nghiêm túc nói: “Anh họ, em cảm giác anh thay đổi rất lớn!”
“A, cái gì thay đổi nha?“ Trương Phàm hứng thú hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!