Tân Kiến An vội vàng trở lại cục võ quản Lỗ Châu.
Bởi vì đã liên lạc trước, nên cục trưởng cục võ quản Lỗ Châu Khổng Vân Huy đã ở văn phòng chờ ông.
“Lão Tần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại vội vàng như vậy?” Thấy Tân Kiến An đi vào, Khổng Vân Huy rót cho Tân Kiến An một tách trà đã pha sẵn.
“Lão Khổng, chúng ta nhất định phải vận dụng danh ngạch cung phụng của chúng ta!” Tân Kiến An trầm giọng nói.
“Tên Trương Phàm kia sao?” Khổng Vân Huy giật mình, cung phụng cũng không phải thư tuỳ tiện là có thể cho được.
Dù cho hai người bọn họ liên thủ đề cử, bất kể là ai, trên cơ bản đều có thể xác định được, nhưng sau đó, tất cả người cung phụng này đều do bọn họ phụ trách.
Một khi xảy ra vấn đề, vậy thì phải gánh vác trách nhiệm liên đới.
Điều này hoàn toàn khác với việc báo cáo lên tổng cục, để tổng cục quyết định có cấp danh ngạch cung phụng hay không.
“Đúng, chính là Trương Phàm! Cậu ấy phế bỏ Tào Hiên của Định Thiên Tông!” Tân Kiến An trầm giọng nói.
“Phế bỏ Tào Hiên của Định Thiên Tông? Tôi nhớ Tào Hiên cấp Địa cấp trung kỳ phải không? Còn có hộ pháp ở đây nữa, hộ pháp của cậu ta hình như là Tào Cương, Thiên cấp trung kỳ đúng không?” Khổng Vân Huy cau mày nói: “Trương Phàm làm sao làm được chứ?”
“Hộ pháp của cậu ta bị nhốt trong trận pháp! Trương Phàm trực tiếp kịch chiến đánh bại Tào Hiên, trên cơ bản xem như là áp đảo ưu thế giành thắng lợi! Trương Phàm này, thật sự ghê gớm!” Tân Kiến An trầm giọng nói:
“Có thể khẳng định là, lúc trước cậu ta cũng không phải là cổ võ giả, hơn nữa căn bản còn không thể luyện võ! Nhưng trong thời gian ngắn, lại đột nhiên có thực lực cường đại như vậy!”
“Không phải, lão Tân, anh nói chậm một chút...” Khổng Vân Huy cảm thấy hứng thú.
Hai người được phân công khác nhau, chuyện Tân Kiến An phụ trách, Tân Kiến An không nói, ông cũng sẽ không chủ động đi tìm hiểu, đây là tôn trọng lẫn nhau.
Cho nên ông đối với tình huống của Trương Phàm đúng thật là không biết gì.
Nhưng bây giờ, ngắn ngủi mấy câu nói của Tân Kiến An, đã khiến ông vô cùng có hứng thú với Trương Phàm.
Tần Kiến An uống một ngụm trà, sau đó kể tỉ mỉ tình huống của Trương Phàm cho Khổng Vân Huy nghe.
Bao gồm cả trận pháp kỳ diệu cùng với linh khí nồng đậm trong viện có thể so với mật địa.
Khổng Vân Huy ngồi không yên, nhìn chằm chằm Tần Kiến An hỏi: “Trận pháp kia, thật sự vây khốn Tào Cương sao? Linh khí trong viện cậu ta, thật sự có thể so với mật địa sao?”