Tạ Cuồng Long nằm mềm nhũn trong đống đổ nát, cơ thể đau đớn tột cùng, nhưng hắn ta lại hoàn toàn không quan tâm đến những đau đớn đó, trong lòng chỉ có hoang mang và kinh ngạc.
Hắn ta tại sao lại thua chứ?
Tề Đẳng Nhàn làm thế nào mà lại bắt được thanh thép trong khi hắn ta đang xoay nhanh như vậy.
“Chỉ có tử đấu mới có thể khiến tôi không ngừng tiến bộ, kéo dài chiến đấu ngay cả khi cơ thể đã bị thương mới càng kích thích được thêm tiềm năng của cơ thể.”
Tề Đẳng Nhàn mở mắt kèm theo một nụ cười trên môi.
hắn cảm thấy bản thân dường như đã lĩnh ngộ sâu hơn về một vài khía cạnh của quyền pháp, khả năng kiểm soát các cơ quan, huyệt đạo và thậm chí nhỏ nhất là những mạch máu tưởng chừng cũng chính xác hơn.
Sau đó hắn còn cảm nhận được vô số các tổn thương ẩn trong cơ thể.
Những tổn thương này là di chứng của những lần bị thương trước đó, trông như đã lành nhưng khi hắn lớn tuổi hoặc khi sức khỏe giảm sút, chắc chắn sẽ tái phát.
Tạ Cuồng Long mãi đến lúc này mới đẩy gạch đá trên người ra, đứng dậy từ trong đống đổ nát, hai cánh tay hắn sưng to, toàn thân lấm lem bụi đất, trông vô cùng chật vật.
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi bước lên.
Tạ Cuồng Long sầm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi thua rồi! Tề tư lệnh, anh thắng rồi!”
“Gọi tôi là gì cơ?” Tề Đẳng Nhàn nghe xong cười lạnh, sau đó đưa đầu tới gần, tay đặt ghé vào tai.
Tạ Cuồng Long da mặt giật giật, sau một hồi lưỡng lự, xấu hổ nói: “Đại ca, anh thắng rồi!”
“Nói to chút?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Đại ca!” Tạ Cuồng Long gần như tức giận hét lên.
Lúc này Tề Đẳng Nhàn mới hài lòng gật gật đầu, dù sao cũng là người có thân phận, có địa vị, vẫn là dám cược dám nhận thua.
Có thể khiến cho người như Tạ Cuồng Long gọi mình một tiếng đại ca, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thật sự không tệ, cũng đủ làm màu rồi.
Lục Chiến Long không nhịn được cười lên: “Tạ Cuồng Long bây giờ không cuồng nổi nữa rồi, gặp phải người có thể trị được hắn rồi!”
Chính thất bại này của Tạ Cuồng Long đã khiến rất nhiều người biết đến hắn ta đều có cảm giác kinh sợ.
Dù sao hắn ta cũng là một trong ngũ long của chiến bộ Hoa quốc, tiếng tăm lẫy lừng.
Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là một nhân tài đặc biệt mới nổi, người biết đến hắn không nhiều lắm, nếu như không phải vì hắn đánh chết Hồng Thiên Đô thì chỉ sợ cái tên này sẽ không bao giờ được nhắc tới.
Lúc tới Tạ Cuồng Long khí thế rất hùng hổ, muốn đánh vào mặt Ngọc Tiểu Long, chèn ép danh tiếng gần đây của Tề Đẳng Nhàn.
Kết quả, đi về lại ủ rũ.
Cho đến bây giờ hắn ta vẫn chưa hiểu rõ, Tề Đẳng Nhàn đã làm như thế nào mà chỉ với tay không thôi cũng đoạt lấy được cốt thép trong tay hắn ta.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi ra liền nhận lấy hòm y tế trong tay Ngọc Tiểu Long, bắt đầu xử lý vết thương trên bàn tay mình.
“Vừa rồi anh làm như thế nào mà có thể đoạt được cốt thép trong tay Tạ Cuồng Long? Vào lúc đó, tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng bàn tay của anh sẽ bị gãy chứ. ” Ngọc Tiểu Long nhịn không được mà hỏi.
“Trực giác, tôi cảm giác mình có thể đoạt được, sau đó liền ra tay. ” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Ngọc Tiểu Long nhíu mày, loại trực giác này mỗi khi nói đến đều cảm thấy rất mơ hồ, nhưng trong võ giả, lại được tất cả mọi người tin tưởng rộng rãi.
Bởi vì, đối với những người như bọn họ mà nói, khi võ công được tu luyện đến một trình độ cao cường thì trực giác thường sẽ rất chuẩn, thậm chí ngay cả nguy hiểm cũng có thể dự đoán trước.
Lục Chiến Long cười to nói: “Hả giận, thật sự là rất hả giận! Tạ Cuồng Long không ai dám bì nổi lại bị ngươi hung hăng đánh vào mặt, làm cho ta nhìn đến đã nghiện. ”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Hắn ta rất mạnh, đặc biệt là sau khi lấy được cốt thép kia, ta thậm chí còn cảm thấy mình có khả năng bị hắn ta đánh chết. ”
Lục Chiến Long nói: “Tạ Cuồng Long luyện thương thuật hơn hai mươi năm, Thái Cực Âm Phù Thương sớm đã luyện thành lô hỏa, đương nhiên lợi hại. ”
Tạ Cuồng Long cường đại, không thể nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!