Tề Đẳng Nhân ngồi trên ngựa lười biếng duỗi eo, nói: “Tôi chỉ là không muốn đỡ thôi, như thế nào lại thành miếng thịt dai nhách rồi? Cái logic gì vậy! Lời của La thái cực nói, không thể tin.”
“Tóm lại là không làm được đúng không?” Trần Ngư đen mặt hỏi.
“Không phải là không làm được, mà là rất khó để qua mặt Từ Ngạo Tuyết. Nếu tôi cứ dễ dàng bán cái quặng mỏ kia cho cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ đề phòng, đến lúc đó sẽ gây bất lợi cho những hành động kế tiếp.” Tề Đẳng Nhân lắc đầu nói.
Ngọc Tiểu Long nói: “Đúng là như thế thật, cô ấy quá thông minh, muốn lừa gạt qua mặt cô ấy là chuyện rất khó.”
Advertisement
Trần Ngư nói: “Cũng không cần phải lừa, cứ bán cho cô ta đi, chắc chắn cô ta sẽ mua. Đây là dương mưu, quang minh chính đại mà chiến đấu không phải sao!”
Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhân cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều đồng loạt lắc đầu.
Cảm thấy làm như vậy vẫn quá tùy tiện, dù sao sau lưng Từ Ngạo Tuyết cũng là Triệu gia.
Cho dù thật sự muốn dẫn Triệu gia nhập cục, cũng không thể dùng phương thức như vậy, cần phải nhẹ nhàng một chút, để lại đường lui cho sau này.
“Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ!” Trần Ngư phồng má, tức giận hỏi: “Tôi tới tìm anh nhờ hỗ trợ, anh lại ngại phiền toái.”
Tề Đẳng Nhân nói: “Là thật sự khá phiền toái, chứ không phải ngại phiền toái.”
Trần Ngư nói: “Phiền toái thì phiền toái, nhưng chuyện nhất định vẫn sẽ làm chứ! Anh giúp tôi, sau này ngày nào tôi cũng sẽ mang quần tất đen!”
Những lời nói này chẳng qua là lời nói ra khi nóng giận mà thôi, buổi tôi ngày đó cô ta tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện không trong sáng của Tề Đẳng Nhân và Lý Vân Uyển.
Vì thế, ngày hôm sau cô ta không cho người phụ nữ nào con đường sống, trực tiếp mặc váy ngắn đi kèm với quần tất đen, dùng một bộ đồ nháy mắt hạ gục ánh nhìn của mọi người tại sân bay.
Ngọc Tiểu Long nghe được lập tức giật mình, đây là cáì logic gì vậy?
Tề Đẳng Nhân khẳng khái trả lời: “Được!”
Ngọc Tiểu Long suýt nữa té xuống ngựa.
Trần Ngư lại hung hăng trợn trắng mắt, thực sự muốn mặc kệ khí chất thục nữ của mình mà giơ ngón tay giữa vào mặt hắn.
“Đến đây đi, chúng ta bàn kế hoạch!” Trần Ngư nói.
“Đầu tiên, cần phải giả bộ như tôi đang rất thiếu tiền, cái này thì phải cần tới tập đoàn Hướng thị phối hợp theo, hơn nữa, tôi còn cần Cổ Tân Tư Cơ yểm trợ.” Tề Đẳng Nhân nói.
“Nói cách khác, phải giả bộ tới mức Từ Ngạo Tuyết chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”
“Việc thiếu tiền này chỉ là tạm thời mà thôi.”
“Trần gia các người nếu có tài sản ngoài luồng gì đó, có thể lợi dụng cơ hội này để vận hành, làm hiệu quả càng thêm thực tế hơn một chút.”
Tề Đẳng Nhân kéo dây cương dừng ngựa, sau đó chậm rãi thuật lại kế hoạch mà mình nghĩ ra.
Hắn dùng tổng cộng mười phút để kể lại kế hoạch khổng lồ này, có thể nói là chi tiết về mọi mặt, toàn bộ đều liên kết thành một vòng.
Ngọc Tiểu Long và Trần Ngư đều rất ngạc nhiên, âm mưu này đúng là dây thêm phiền toái, bất quá, muốn lừa được Từ Ngạo Tuyết, chắc chắn là không có vấn đề gì.
“Thì ra anh sớm đã có kế hoạch?!” Lúc này Trần Ngư mới phát hiện bản thân đã bị lừa, lại lần nữa giơ nắm tay lên, vẻ mặt bày ra một biểu tình hung dữ.
“Kỳ thật từ lúc Từ Ngạo Tuyết tìm tôi giao dịch, tôi đã suy nghĩ đến chuyện này rồi, gần tôi vừa quen được một yêu tinh, cô ấy có thể giúp đỡ thực hiện kế hoạch này.” Tề Đẳng Nhân nói.
Yêu tinh này, đương nhiên là Irena Jinva.
Tề Đẳng Nhân nói: “Dùng phương thức tinh vi như vậy để mang Triệu gia nhập cục, cũng sẽ giúp Trần gia có thêm thời gian để chuẩn bị, nếu vừa lên sàn đã thẳng thắn như vậy, áp lực về sau sẽ rất lớn.”