Từ Ngạo Tuyết gật đầu nói: "Hợp tác với ai cũng được, nhưng không thể hợp tác với Dược phẩm Thiên Lai, tôi hy vọng Lâm tổng có thể đồng ý với yêu cầu này của tôi."
Cô ta nói chính là "yêu cầu" chứ không phải "thỉnh cầu", khiến trong lòng Lâm Trạch Hoa cảm thấy có chút khó chịu.
Nếu là trước kia, có lẽ Từ Ngạo Tuyết còn có thể dùng giọng điệu này nói chuyện với tư bản, nhưng hiện tại, cô ta dựa vào cái gì để kiêu ngạo như vậy?
Nhưng nghĩ đến trước mắt Từ Ngạo Tuyết vẫn còn chỗ dựa vững chắc, cuối cùng Lâm Trạch Hoa cũng chỉ thở dài, nói: "Từ tổng yên tâm, chuyện này là do tôi làm chủ, nếu cô đã mở miệng, tôi đương nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội."
Từ Ngạo Tuyết nói: "Không những không cần đưa bậc thang mà còn phải làm cho anh ta thấy thật nhục nhã!"
Lâm Trạch Hoa cười cười, nói: "Xem ra Từ tổng và bên Trung Hải này có gút mắt rất sâu, tôi chưa bao giờ nghe Từ tổng đưa ra yêu cầu như vậy với bất kỳ ai."
Từ Ngạo Tuyết nói: "Ông cứ làm theo là được."
Nói xong lời này, Từ Ngạo Tuyết xoay người rời đi, trong lòng cô ta thoáng nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thắng được một ván nhỏ.
Sau khi thắng ván này, cô ta sẽ triển khai phương thức phản kích mạnh mẽ hơn, đem sự khinh thường của Tề Đẳng Nhàn cho cô ta trả lại từng cái một.
Cũng giống như lần trước trong cuộc chiến kinh doanh quy mô lớn với tập đoàn Hướng Thị, giờ phút này Từ Ngạo Tuyết dường như đã nắm được chìa khóa chiến thắng, cô ta cảm thấy mình không thể thua được.
Thời gian càng gần đến giờ bắt đầu tiệc rượu.
Tề Đẳng Nhàn vẫn mặc bộ tây trang lần trước Kiều Thu Mộng mua cho hắn, hắn không thích mặc trang phục trang trọng cho lắm, cảm thấy rất trói buộc, không thoải mái.
Trên phim khi những tên côn đồ mặc tây trang đánh nhau, quyền cước lưu loát phóng khoáng dĩ nhiên rất tuấn tú, nhưng trong thực chiến nếu mặc một bộ tây trang, không cẩn thận e là có thể biến chiếc quần của mình thành quần yếm.
"Thư ký Dương, cà vạt này thắt thế nào? Tới hỗ trợ!" Tề Đẳng Nhàn kêu Dương Quan Quan giúp hắn ta đeo cà vạt.
"Ngốc muốn chết!" Dương Quan Quan phàn nàn, nhưng vẫn chủ động đi tới giúp hắn đeo cà vạt.
Lúc này, Dương Quan Quan đang mặc một chiếc váy dạ hội màu xám có thắt lưng, đường xẻ bên trái của váy được xẻ đến trên đùi, phối với đôi tất màu da và giày cao gót bảy phân màu vàng nhạt, dáng người quả thật rất tuyệt để làm.
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu tùy ý để Dương Quan Quan giúp mình thắt cà vạt, nhân cơ hội này mở rộng tầm mắt.
Dương Quan Quan thắt xong cà vạt, giơ tay lên định chọc vào mắt hắn, Tề Đẳng Nhàn sợ tới mức vội vàng lùi ra phía sau.
"Anh suốt ngày chỉ biết làm mấy trò lừa gạt để chiếm tiện nghi, dù sao cũng là ông chủ có giá trị con người trăm triệu, có thể đừng thấp kém như vậy hay không?!" Dương Quan Quan tức giận mắng.
"Cô biết đây là trò lừa gạt nhưng sao còn bị mắc mưu nhỉ?" Tề Đẳng Nhàn đắc ý dương dương tự đắc trả lời, né tránh tay đấm chân đá của người không chịu phục tùng này.
Thấy Dương Quan Quan đánh đến tự thở hổn hển, Tề Đẳng Nhàn tiến lên: "Tôi dạy cho cô một chiêu chân pháp này, chân pháp này có tên là hoàng cẩu đi tiểu, tên không hay lắm nhưng lực sát thương cũng rất mạnh."
"Nếu có người từ phía sau đánh cô, đột nhiên đá như vậy, ngay lập tức có thể khiến cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, mất đi sức chiến đấu."
Dương Quan Quan cảm thấy chân pháp thật sự khó coi, nhưng tác dụng rất thần kì, vừa định học theo đá một chân ra.
Động tác mới làm được nửa đường, cô ta lập tức dừng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ cảnh giác, cười lạnh nói: “Tôi đang mặc váy!”
Tề Đẳng Nhàn ho khan nói, “Cô mặc váy hay không không quan trọng, chủ yếu tôi muốn nhắc nhở cô luyện võ công là việc cả đời, phải tùy thời mà học!”
Dương Quan Quan cười đưa tay phải về phía Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị kéo cô ta.
Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ truyenazzmoi.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !