Từ Ngạo Tuyết đã tới nhà hàng từ sớm, hôm nay cô ta đã ra giá cao bao trọn nhà hàng này.
Một ông già khoảng chừng sáu mươi tuổi mặc áo dài màu đen đứng bên cạnh cô ta, sau lưng còn có một tay nảy màu đen, tay nải này dài khoảng chừng hơn một mét, trông có vẻ rất lớn, không biết bên trong chứa thứ gì.
Ông ta chính là người được cả Từ gia cung phụng, hơn hai mươi năm trước đã được giới võ lâm ở đế đô phong là “Thương Thần”, Từ Ngọc Giai!
Từ Ngọc Giai bình tĩnh lên tiếng: “Tiểu thư, trông cô có vẻ lo lắng, rất ít khi trông thấy cô như vậy.”
Từ Ngạo Tuyết cười nói: “Bác Từ, bác cũng nhìn ra sao! Xem ra gần đây trạng thái của tôi có vẻ không được ổn cho lắm nhỉ.”
Từ Ngọc Giai nói: “Không sao hết, hôm nay nhất định sẽ giải quyết dứt điểm được chuyện này, tên đó sang nhượng thì tốt, không sang nhượng thì cũng vậy, đều sẽ chấm hết vào ngày hôm nay.”
Hai người đang hàn huyên, bỗng nhiên có tiếng người trẻ trung vang vọng từ bên ngoài truyền vào, đây mới chỉ là tiếng cười, nhưng lại khiến cho ly thủy tinh trên bàn rung lắc, nước bên trong cũng loáng thoáng gợn sóng.
“Triệu Hằng Vũ tới.” hai hàng lông mày một trắng một đen của Từ Ngọc Giai hếch lên, ông ta nhàn nhạt nói.
Sau đó, một người đàn ông trẻ cao khoảng một mét bảy mươi lăm bước vào, trong tay thủ một đống bi thép to bằng ngón tay cái, vừa đi, anh ta vừa ném từng viên bi thép vào miệng, nuốt thẳng vào bụng.
Từ Ngạo Tuyết vô cùng ngạc nhiên, cô ta nói: “Thầy Triệu, anh ăn bị thép như vậy có tiêu hóa được không?”
Triệu Hằng Vũ một tay ném hết những viên bi còn lại vào miệng, nuốt như nuốt đậu, cười nói: “Cô Từ không biết rồi, từ nhỏ tôi đã phải chịu khiếm khuyết trên cơ thể.”
“Đến mùa đông, dạ dày của tôi sẽ không thoải mái cho lắm!”
“Cho nên thi thoảng tôi sẽ nuốt một chút bi thép, ma sát cho dạ dày ấm lên.”
“Đến lúc đó, cơn đau dạ dày bình phục, tôi lại khạc ra là được.”
Từ Ngạo Tuyết không khỏi ngạc nhiên, nếu như người bình thường nuốt nhầm kim loại, vậy nhất định sẽ phải phẫu thuật mới lấy ra được, không ngờ Triệu Hằng Vũ này lại có thể nuốt từng ấy bi thép chỉ để tiêu trừ cơn đau dạ dày, quả là khó tin!
“Vậy vị đây chính là quản gia lớn của Từ gia, thương thần Từ Ngọc Giai có phải không nhỉ, nghe danh đã lâu! Sư phụ tôi thường xuyên nhắc đến ông, nói rằng ông vô cùng lợi hại, đặt vào thời cổ đại, ông cũng có thể so với người như Triệu Tử Long vậy.” Triệu Hằng chắp tay nói với Từ Ngọc Giai.
Từ Ngọc Giai vốn không có nhiều hảo cảm với tên hậu bối thích khoe khoang này cho lắm, nhưng thấy anh ta nói đến sư phụ Triệu Biện Tử lại lập tức tỏ vẻ kính nể, chắp tay nói: “Từ mỗ tài hèn sức mọn, không dám nhận lời khen như vậy từ ngài Triệu Biện Tử!”
Triệu Hằng Vũ cười nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, dù sao cũng đã trôi qua rất lâu rồi, vậy mà chỉ được nghe danh chứ chưa từng gặp gỡ!”
Từ Ngọc Giai nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, sao thằng nhãi ranh này lại dám khiêu khích ông ta cơ chứ?
“Nếu như thứ ông Từ có chỉ là hư danh, vậy thì mau quay về sớm một chút, đừng có làm lỡ thì giờ của tôi.” Triệu Hằng Vũ cười lớn.
Từ Ngọc Giai hừ lạnh một tiếng, đưa tay vỗ vào tay nải trên lưng, một bên vỗ một cái, cái bọc bị tách ra, đồ vật bên trong nhảy ra ngoài từng cái một.
Đầu tiên chính là một chiếc thương bằng bạc sáng chíu, sau đó là vài thanh vũ khí bằng kim loại.
Hai tay ông ta vung lên giữa không trung, không thấy động tác ra sao, chỉ thấy leng keng vài cái, đám gậy lập tức tụ thành một khối, mũi thương cũng ghép lại, nối với nhau thành một chiếc thương dài hơn hai mét!
Giới võ lâm thường rỉ tai nhau về: Nguyệt Đao, Ngũ Côn, Nhân Sinh Thương.
Ý nghĩa trong mấy từ “nhân sinh thương” này đương nhiên là thủ pháp có luyện cả đời cũng khó thành, ý còn lại là cây thương quý không dễ chế tác, thường phải mất đến nửa đời người để chế thành!
Thậm chí có người khi bắt đầu luyện thương thì gieo xuống đất một hạt giống, sau đó che chở tỉ mỉ mỗi ngày, chờ đến khi cây giống trưởng thành, chém một nhát đứt lìa, sau đó dùng nước thuốc ngâm, rồi đẽo thành thân cây thương.
Thương mà Từ Ngọc Giai dùng được tạo bởi sắt, nhưng cũng phải trải qua quá trình tinh luyện, độ dẻo dai vô cũng tốt, đương nhiên không kém loại thương phải mất cả đời để chế tác kia.
Trong nhà hàng có mở điều hòa sưởi ấm, cho nên trong nhà cũng khó tránh có ruồi bọ bay vào ké nhiệt.
Đúng lúc này, có một con ruồi bay qua trước mắt, đậu trên một bức tranh treo tường.
Từ Ngọc Giai vung bàn tay lên, thân cây thương được chế tạo bằng sắt vì vậy mà cong vèo một cái, sau đó đầu thương đâm một nhát vào bức họa kia.
Mũi thương xuyên thẳng qua phần thân con ruồi kia, làm nó chết tươi ngay tại chỗ.
Nhìn về phía bức tranh treo tường, không còn sót lại chút dấu vết nào, một chút vết máu cũng không có, quả thực không thể tưởng tượng được!
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hằng Vũ nhướng mày, bất giác lại nuốt thêm một viên bi thép vào trong bụng, cố gắng kiềm chế cảm giác khiếp sợ trong lòng mình.
“Bái phục! Bái phục! Ông Từ không hổ là thương thần!” Triệu Hằng Vũ liên tục vỗ tay khen.
Từ Ngọc Giai lạnh mặt, cây thương khẽ run lên, sau đó cắm xuống mặt đất, ông ta nói: “Tôi cũng không rõ Triệu tiền bối đã dạy ra loại để tử như thế nào nữa! Như vậy có tư cách liên thủ với Từ mỗ hay không?”
Có đi mà không có lại thì quá thất lễ, Triệu Hằng Vũ dám khiêu khích ông ta, vậy thì đương nhiên ông ta cũng phải đáp lễ, hay nói cách khác, bị một cái hậu bối nghi ngờ mà không đánh trả, chuyện này mà để truyền ra ngoài, ông ta biết để mặt mũi vào đâu?
Triệu Hằng Vũ cười hì hì cầm một ly đầy nước lên, anh ta đổ ly nước, lòng bàn tay đỡ lấy chỗ nước vừa đổ xuống.
Sau đó, cổ tay anh ta khẽ chuyển động, lòng bàn tay rung lên với một tốc độ mà mắt thường khó lòng theo kịp.
Số nước kia không hề đổ xuống đất như lẽ thường, mà lại tụ vào trong lòng bàn tay anh ta, tạo nên một quả cầu bằng nước trong veo.
Anh ta ôm lấy quả cầu nước, xoay khoảng hai ba giây, sau đó mới nắm tay thật chặt, quả cầu nước nổ tung, lúc này nước mới chảy xuống từ kẽ tay anh ta.
“Ruồi bọ không thoát được, lông vũ cùng chẳng thể chen vào, biến không khí thành tấm lưới lớn, nội bất xuất ngoại bất nhập! Hay hay hay, công phu tuyệt lắm!” Từ Ngọc Giai thấy vậy cũng lên tiếng tán thưởng.
Không hổ là đồ đệ của Triệu Biện Tử, tuổi còn trẻ mà đã có công lực thâm hậu như vậy, rất lợi hại.
“Không tồi!”
Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng truyền vào từ bên ngoài.
Triệu Hằng Vũ và Từ Ngọc Giai đều vô cùng kính nể, không hẹn mà cùng chào hỏi: “Ngọc tướng lĩnh!”
Người vừa tới đây chính là Ngọc Tiểu Long!
Người có tên tuổi, như cây già có bóng.
Tên tuổi của Ngọc Tiểu Long, dưới bầu trời này, không có ai mà không biết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!