Sau khi nghe Lý Thiên Lạc nói xong mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Các cô gái sửng sốt một chút rồi cảm thấy hơi thất vọng.
"Haha, hắn hóa ra là người mà Tề gia vứt bỏ mà lại dám mượn danh nghĩa Tề gia lừa gạt khắp nơi ?"
"Dọa ta sợ một lúc, ta thật sự cho rằng hắn là đại thiếu gia thì ra chỉ là người bị vứt bỏ mà thôi."
"Loại phế vật này cũng dám lấy danh tiếng Tề gia dọa người sao? Cho dù hắn có chết ở chỗ này thì người của Tề gia cõ lẽ cũng không thèm nhìn hắn một cái đúng không?"
"Mượn danh kiêu ngạo làm gì? Hừ, hôm nay ta nhất định phải giết chết tên ngu dốt này!"
Nếu Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là thanh niên bị Tề gia vứt bỏ vậy cũng không có gì phải sợ, đem hắn giết chết trong lòng cũng không có gánh nặng tâm lý.
Nếu hắn thực sự là đại thiếu gia của đế đô như hắn nói thì mọi người sẽ ngoan ngoãn thừa nhận thậm chí chủ động đến đồn cảnh sát thú tội cũng không thành vấn đề.
Lý Thiên Lạc chậm rãi đi tới lờ mờ nói: "Các người ra ngoài làm gì? Còn không mau trở về xử lý lát nữa chuẩn bị tiếp khách!"
Các cô gái bị lời nói của hắn dọa cho sắc mặt nhợt nhạt không ngừng run rẩy cũng không dám nói lời nào.
Lý Thiên Lạc hừ lạnh nói: "Thế nào các người không nghe tôi nói sao?"
Tề Đẳng Nhàn đi về phía trước nhàn nhạt nói: "Lý Thiên Lạc là người thừa kế của Lý Gia Quyền mà lại làm chuyện tán tận lương tâm như vậy, thật là đáng chết.”
Lý Thiên Lạc khinh thường nói: "Tôi muốn làm gì thì làm cậu có thể quản tôi sao?"
Khi nói chuyện Lý Thiên Lạc vẫy tay một cái mọi người nghe được tiếng chân dồn dập truyền tới.
Chỉ thấy có rất nhiều bóng người xông ra khỏi cửa tất cả đều là những đàn ông lực lưỡng, từng khuôn mặt thần sắc dữ tợn.
Lập tức hơn trăm người cường tráng lấp đầy sảnh của khu du lịch.
"Thế nào?"
Khuôn mặt Kiều Thu Mộng không khỏi trắng bệch khi thấy nhiều người đến như vậy trong lúc nhất thời cô ta vô cùng bối rối.
Cô gái bị hại cũng nhất thời sửng sốt thậm chí trong lòng có chút hối hận nếu biết sớm thì cũng không tùy tiện nghe lời Tề Đẳng Nhàn, lúc này không phải tự mình rơi vào bẫy sao?
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt cười, nói: "Gọi điện thoại báo quan đi."
"Báo quan?"
"Ngươi dự định báo quan ở đâu?"
"Những quan này có dám nghe ngươi nói không?"
Lúc này lại một giọng nói truyền tới chỉ thấy một thanh niên mặc âu phục đi giày da.
Hắn từ tốn sửa sang lại âu phục, toàn thân tràn ngập thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Sau khi Kiều Thu Mộng thấy người đàn ông này não cô ta muốn nổ tung, người này thực sự là Dương Văn Khải con trai Dương Lệnh Quang!
"Thảo nào khó trách Lý Thiên Lạc cùng Trương Hoan kiêu ngạo như vậy... Thì ra là có con trai chủ tịch tỉnh nâng đỡ bọn họ!" Kiều Mộng Thu hết sức kinh hãi.
Lý Thiên Lạc cười khúc khích nói với các cô gái: "Giới thiệu một chút vị này là con trai của chủ tịch tỉnh Đông Hải hôm nay anh ta đến đây để ăn uống vui chơi. Bây giờ các người còn muốn chạy sao?"
Các cô gái nghe Lý Thiên Lạc nói ra thân thế của Dương Văn Khải họ cảm thấy trong đầu như có sét đánh thậm chí có người trực tiếp gục xuống khóc lớn.
"Tôi nói cậu không nên tin tưởng hắn không nên chạy trốn, hắn một thân một mình có thể làm gì?"
"Chúng ta sẽ bị tên này giết hại, hắn có một mình, đảm nhiệm cái gì thật sự cho mình là siêu nhân sao?"
"Các con trai của chủ tịch tỉnh đều tới làng du lịch giải trí, chúng ta còn cơ hội nhìn thấy mặt trời sao? Ô ô ô..."
Tâm lý của các cô gái hoàn toàn sụp đổ thân thế của Dương Văn Khải dường như là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà.
Đến nỗi các cô gái bắt đầu chất vấn nhau.
Tề Đẳng Nhàn cho rằng sự kiêu ngạo của Tề Đẳng Nhàn sẽ làm hại các cô gái.
Hôm nay các cô gái vừa tính toán chạy trốn như thế người của làng du lịch nhất định sẽ trừng phạt các cô gái!
Trương Hoan cười nham hiểm nói: " Hiện tại cậu biết cậu ngu dốt chứ? Vừa rồi cậu mới làm việc gì tôi sẽ làm như không thấy, cậu còn giả bộ!"
"Bây giờ cậu tiếp tục giả bộ à, giả bộ thêm đi cho tôi nhìn?"
"Một mình cậu có thể tạo được sóng gió lớn tới sao!"
Miệng Tề Đẳng Nhàn chuyển động mỉm cười nói: "Xin lỗi nhưng tôi có thể tự mình tạo ra sóng lớn."
Khi nói chuyện hắn mang tầm mắt dừng lại trên người Dương Văn Khải nói: "Cậu làm loạn như vậy cha ngươi có biết không?"
Dương Văn Khải đen mặt nói: "Lý Thiên Lạc, tôi nói hôm nay hắn nhất định phải chết ở chỗ này!"
Lý Thiên Lạc gật đầu nói: "Dương thiếu gia yên tâm, hắn hôm nay phải chết không ai có thể cứu được hắn. Hơn nữa chuyện ngày hôm này cũng không có ai dám tiết lộ ra ngoài!"
Kiều Thu Mộng biết những người này muốn diết người diệt khẩu họ muốn giết Tề Đẳng Nhàn!
Với lại năng lực của Dương Văn Khải dù có giết người cũng có thể nhẹ nhành che đậy.
Lúc này cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có chút xem nhẹ, đối phương quá nhiều người hơn nữa gia thế cũng không vừa, lỗ mãng chạy tới như thế thật là tự đưa đầu tới!
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nói với Kiều Thu Mông: "Lát nữa dẫn người trốn vào một góc cố gắng đừng để bị thương."
" Cô cũng không cần lo lắng cho tôi, có tới nhiều thêm nữa cũng vô dụng."
"Hôm nay chồng cô sẽ biểu diễn cho ngươi xem Triệu Tử Long năm đó bảy lần ra vào ở trường phản sườn núi!"
Nói xong ánh mắt của hắn hiện lên một tia lãnh nhạt huyết mạnh sục sôi từ rất lâu không có loại cảm giác này!
Trăm năm trước có võ thần Tôn Lộc Đường một mình đánh lại trăm người!
Hôm nay Tề Đẳng Nhàn cũng muốn xem bản thân và đám người kia có bao nhiêu chênh lệch?
Lý Thiên Lạc biết Tề Đẳng Nhàn rất tài năng thậm chí chú hai Lý và chú ba Lý cũng không phải là đối thủ của hắn nhưng hiện tại bị một trăm võ sĩ hàng đầu tấn công xung quanh có năng lực chiến đấu đến chết hắn không tin Tề Đẳng Nhàn còn có thể trở mình!
Hắn không hề có áp lực trong lòng có Dương Văn Khải chống lưng, cho dù gia thế Tề Đẳng Nhàn có như thế nào thì giết chết hắn cũng không ai biết!
Dương Văn Khải đã có ý định giết chết Tề Đẳng Nhàn nếu Tề Đẳng Nhàn có dũng khí chọc vào tổ ong vò vè này hơn nữa hắn cũng tự mình xuất hiện ở đây như vậy chuyện này không được phép truyền ra ngoài.
Nếu không danh tiếng của hắn sẽ xấu như vậy sẽ ảnh hưởng đến cha hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía Lý Thiên Lạc cười châm biếm hỏi: "Hôm nay tôi phế cậu đoán chừng cha cậu cũng không dám làm gì?"
Khi nói chuyện hắn đã cởi áo khoác ra xếp nó gọn lại và đưa cho Kiều Thu Mộng.