“Ngu xuẩn!”
Sau khi Từ Ngạo Tuyết cúp điện thoại, tức giận dùng sức mắng một tiếng.
Trụ sở chính của tập đoàn Từ thị ở đế đô nên cô ta cũng không tin tay của Tề Đẳng Nhàn còn có thể duỗi đến đế đô: “Gậy ông đập lưng ông”.
*nguyên văn "以彼之道, 还施彼身": Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân, lấy cách của ngươi trị lại ngươi, “Anh dùng cách gì đối phó tôi thì tôi sẽ dùng lại cách đó để đối phó với anh”. Vì nó là Thành ngữ nên em tìm đổi qua thành ngữ Việt có nghĩa gần giống >>
Còn dám gọi cảnh cáo cô ta? Thật là nực cười!
Bên chỗ Tề Đẳng Nhàn sau khi bị Từ Ngạo Tuyết cúp máy liền nói với Lý Vân Uyển “Gọi điện thoại cho Hướng Đông Tình, bảo cô ta chuẩn bị sẵn sàng trước buổi báo cáo chiều nay sẽ vận động thân thể một chút.”
Lý Vân Uyển gật đầu, trực tiếp bấm số gọi điện thoại cho Hướng Đông Tình.
Còn Tề Đẳng Nhàn gọi điện cho Diệp Phong nói: “Lá con, chỗ tôi cần một số lượng lớn bom mini, đương nhiên không phải dùng để hại người chỉ cần uy lực xấp xỉ giống pháo ném là được.”
Diệp Phong vui vẻ nói “Được thôi, nhị đương gia cứ yên tâm, khi nào anh cần tôi lập tức giúp anh mua sắm!”
Tất nhiên anh ta rất vui sướng khi Tề Đẳng Nhàn có việc cần nhờ vì dù cho chuyện có cực kỳ to tát hay chỉ là chuyện nhỏ xíu cũng là một cái ân tình, đến lúc anh ta có việc gì cũng dễ mở miệng nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Tôi cần trước buổi trưa. Tiếp đó anh mua cho tôi mấy trăm con chuột bạch nhỏ và cột toàn bộ bom lên trên người của lũ chuột.”
Diệp Phong không biết Tề Đẳng Nhàn đang chuẩn bị làm chuyện gì nhưng nếu đã muốn bố trí như vậy anh ta trực tiếp làm theo là được.
Lý Vân Uyển cũng gọi điện được cho Hướng Đông Tình, nói: “Tổng giám đốc Hướng, Tề tổng bảo vào buổi chiều trước báo cáo cuối ngày sẽ có hoạt động nhỏ để vận động thân thể một chút nên cô cần chuẩn bị sẵn sàng.”
Gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn Hướng thị bị Từ Ngạo Tuyến hạ xuống không ít, Hướng Đông Tình cũng đang nghĩ cách kéo cao hơn một chút, như vậy có thể làm cho Từ Ngạo Tuyết nếu muốn chèn ép tập đoàn Hướng thị cần phải tiêu tốn nhiều tiền hơn.
Cô ta tiêu tiền càng nhiều thì đến lúc chết càng thê thảm.
“Ồ? Tổng giám đốc Tề có sắp xếp gì?” Lập tức Hướng Đông Tình cảm thấy hứng thú, cô ta không nghĩ rằng năng lực hành động của Tề Đẳng Nhàn lại mạnh như vậy.
“Hô…… Hô…… Vâng, Tổng giám đốc Tề chuẩn bị ra tay trong trung tâm thương mại của bọn họ.” Bỗng nhiên thanh âm của Lý Vân Uyển trở nên dồn dập một ít.
Hướng Đông Tình nghe có chút không được tự nhiên, thanh âm này …. nghe thế nào cũng tựa tựa như mèo cái đang đến kỳ động dục?
Lý Vân Uyển quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, sau đó hai ngón tay vặn lấy da thịt trên cánh tay anh, hung hăng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Tề Đẳng Nhàn đau đến nhe răng trợn mắt vội vàng lui về, sau đó thành thật đặt tay ôm lấy eo cô ta.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Vân Uyển mới đưa tay bóp lên mặt Tề Đẳng Nhàn một cái, nói: "Anh quá xấu rồi, để Hướng tổng nghe được thì làm sao bây giờ?”
Tề Đẳng Nhàn cười cợt nói "Vừa rồi không phải em còn chê tôi không đủ nhiệt tình sao? Bây giờ tôi nhiệt tình lên thì em không chịu nổi.”
“Anh cút ra chỗ khác đi, đồ xấu xa!” Lý Vân Uyển tức giận nói rồi đứng dậy chỉnh lại vạt áo của mình.
Mới gọi một cuộc điện thoại mà nút áo sơ mi lặng yên không một tiếng động bị cởi bỏ ba cái nút.
Lý Vân Uyển tò mò hỏi, "Vào buổi chiều anh chuẩn bị làm chuyện xấu như thế nào? Anh có thể đưa em đi cùng không?”
Tề Đẳng cười nói "Em tò mò thì cùng nhau đi cũng tốt, xem như là quà sinh nhật cho em.”
“Chú anh, nam nhân đều là cái dạng này đúng không, chiếm được thì sẽ không biết quý trọng! Dùng cái này cho có lệ với em?" Lý ngự tỷ hoàn toàn nổi giận, nhào tới chuẩn bị hung hăng cắn anh một ngụm.
Tề Đẳng Nhàn cái khác không sợ nhưng đúng thật anh ta sợ chuyện này, nếu trên cổ thật sự có thêm dấu răng gì đó thì anh ta có thể sớm Tu La tràng!
“Anh chỉ đùa một chút thôi, mang em đi, anh khẳng định sẽ đưa em đi!” Tề Đẳng Nhàn đáp lại rồi vội vàng ngăn trở đầu cô ta nhào tới.
Lý Vân Uyển hài lòng cười, nói "Thế này còn được, còn dám qua loa với em xem em có cắn đứt yết hầu của anh không!”
Tề Đẳng Nhàn ở trong phòng làm việc xử lý công vụ một chút, không bao lâu sau, Dương Quan Quan lại ôm một đống tài liệu đến cho anh ta ký tên.
Hiện tại thung lũng sát nhân đang được thi công, mỗi ngày đều có một chồng tài liệu dày cộm cần anh ta ký tên.
Hôm nay Dương Quan Quan phụng phịu, bộ dáng rất nghiêm túc, hơn nữa cũng không mặc áo sơ mi, hiển nhiên là vì ngăn chặn ánh mắt vô đạo đức của người nào đó, chó nhà tư bản.
“Tổng giám đốc Tề, mời anh mau ký tên, tôi còn có rất nhiều việc cần phải xử lý!” Dương Quan Quan nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Thư ký Dương có muốn giữ khoảng cách một chút hay không?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nở một nụ cười trêu chọc.
Khuôn mặt đang căng thẳng của Dương Quan Quan bỗng chốc đỏ lên, cô ta xoay người rời đi, có thể nói là chạy trối chết, vừa đi vừa nói, "Một lát nữa tôi sẽ đến lấy những tài liệu này nên anh hãy ký tên nhanh lên!”
Tề Đẳng Nhàn nhìn cửa phòng bị đóng chặt, không khỏi cười, tay phải vươn ra, lại làm ra một tư thế "Tất cả tôi đều muốn".
“Mình cũng không phải nam nhân cặn bã chó chết, mình là quân tử!”
"Dù sao, quan quan thư cưu, tại Hà Chi Châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
Đợi đến khoảng trưa, Diệp Phong gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn, tỏ vẻ hết thảy đều đã làm xong.
Không bao lâu sau, một chiếc SUV chạy đến cửa của tư bản Thiên Kỳ, trên xe nhảy xuống một cô gái trong sáng xinh đẹp động lòng người, là Trương Nhu, em gái của Trương Tĩnh.
"Tề tiên sinh, anh rể của tôi bảo tôi đem mấy thứ này đưa tới đây." Trương Nhu cười ngọt ngào với Tề Đẳng Nhàn, chớp chớp mắt, mang theo chút hương vị quyến rũ.
"Ừm." Tề Đẳng Nhàn chỉ thản nhiên gật gật đầu, không có hứng thú gì đối với sự nhiệt tình của Trương Nhu.
Trương Nhu mở cốp xe ra, chỉ thấy bên trong là hai thùng nhựa trong suốt rất to, bên trong hộp nhựa lại chia làm mấy tầng, mỗi tầng đều chứa mấy chục con chuột bạch nhỏ.
Trên người những con chuột trắng này đều buộc một đồ vật nhỏ màu đen trên mặt có tia sáng đỏ lập lòe chớp động.
“Thật nhiều chuột!" Lý Vân Uyển nhìn thấy nhiều chuột bạch như vậy thì cảm thấy phát tác chứng sợ hãi chồng chất, lạnh run trốn sang một bên.
"Sau khi anh rể tôi nhận được chỉ thị của Tề tiên sinh thì mã bất đình tề đi làm ngay, chạy đến chợ thú cưng và rất nhiều phòng thí nghiệm mới mua được hơn tám trăm con." Trương Nhu cười nhàn nhã với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, đem hai cái thùng từ trên xe chuyển xuống, nói "Được, thay tôi cảm ơn anh ta, cô trở về đi!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!