Bát Quái Giả là môn võ học chí nhu, nhưng cũng có thể chí cương!
Một chưởng này của Tề Đẳng Nhàn nhu hòa hết cỡ, giống như khoang miệng của con trâu nhai nuốt cỏ tranh sắc bén, nhưng lại có thể bảo đảm đầu lưỡi không mảy may bị cỏ tranh cắt một vết nào.
Nhưng đòn này của Tề Đẳng Nhàn lại trong nhu có cương, năm ngón tay ra đòn chẳng khác gì một lưỡi dao, có thể cào xé da thịt của đối phương!
“Đây là hiệu quả của việc dùng minh kình đánh lại ám kình, tên nhóc này vẫn còn trẻ như vậy, vì sao lại có công lực cao như vậy?” Trong lòng Lục Đông Hải lúc này chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Năm ngón tay Tề Đẳng Nhàn giữ chặt cánh tay Lục Đông Hải. Hắn vừa nhéo nhẹ một chút đã khiến cho cơ thể Lục Đông Hải run bần bật như bị giật điện.
Ngay sau đó, hắn tiến thêm nửa bước, đánh một chưởng lên ngực Lục Đông Hải.
“Uỳnh!”
Cơ thể Lục Đông Hải tựa như diều đứt dây mà bay ra thật ra, va phải vách tường, khắp người đều bủn rủn, một chút sức lực cũng chẳng còn.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu ngao ngán, hắn nói: “Niệm tình ông là truyền nhân của Chu Sa Chưởng, hôm nay tôi sẽ để lại cái mạng chó của ông.”
Lục Đông Hải mặt đỏ tía tai, nhưng lại chẳng thể nào phản bác, công lực của Tề Đẳng Nhàn quả thật cao hơn ông ta rất nhiều, hai người vốn chẳng thuộc cùng một đẳng cấp.
Tề Đẳng Nhàn nói xong lời này thì cất bước rời khỏi căn phòng.
“Ngài Lục à, phải làm sao bây giờ, có nên động thủ hay không?”
Đám tay chân của Lục Đông Hải đều chỉ biết trố mắt nhìn nhau, thấp giọng hỏi ông ta.
Lục Đông Hải lắc đầu: “Nhất định không được động thủ, để cậu ta rời khỏi đây đi! Cho dù người của chúng ra có đông gấp mười lần nữa cũng chưa chắc có thể ngăn được cậu ta.”
Ông ta biết rõ dạng cao thủ như Tề Đẳng Nhàn là một sự tồn tại ra sao, người như vậy chỉ cần động tay động chân một chút thôi cũng có thể khiến đất lở núi dời!
Cho dù có nhiều người hơn nữa, gặp phải cao thủ như vậy cũng chẳng thể làm nên trò trống gì, mà chỉ càng làm thiệt hại lớn hơn thôi.
“Tề tổng, tuy rằng cậu là kẻ tài cao, gan cũng lớn, nhưng đây là ân oán tranh đấu trong Long Môn chúng tôi! Cậu là người ngoài cuộc, nếu như nhúng tay quá sâu, e là sẽ không khỏi cảnh tan xương nát thịt!” Trước khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nơi này, Lục Đông Hải đã lớn tiếng cảnh cáo.
“Ha ha, tôi làm việc của tôi, trước nay chưa hề có ý muốn dây dưa với các người. Nhưng nếu như các người dám đến gần tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi không nể nang người khác!” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, khinh khỉnh nở nụ cười.
“Chỉ là kẻ hèn trong một phân đà ở Long Môn mà thôi, làm gì có tư cách khiến tôi tan xương nát thịt?”
“Ông có thể gọi tổng hội trưởng của Long Môn tới đây, ngay cả ông ta cũng chưa chắc có cái lá gan nói với tôi như vậy đâu.”
Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn lập tức rời đi.
Long Môn chính là thế lực lớn nhất trong tất cả các thế lực của Trung Hoa, hội viên trên toàn thế giới lên đến mấy trăm vạn, tỉnh nào cũng được sắp xếp một phần đà riêng, đà chủ nào cũng có sức mạnh kinh người cộng với mạng lưới quan hệ đồ sộ.
Tề Đẳng Nhàn nói ra lời cuồng ngôn này, thậm chí đến cả tổng hội trưởng cũng không để vào trong mắt, khiến cho người ta chỉ biết nghẹn họng, trơ mắt ra nhìn, cũng không biết nên nói hắn là kẻ to gan lớn mật, hay là không coi ai ra gì!
“Ngày Tề, rốt cuộc anh đã dùng cách thần thông quảng đại gì vậy chứ, còn có thể huy động người của quân đội, bắn nát hết toàn bộ số xe tải của ông ta!” Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn bình an trở lại công ty, không kìm được nỗi hưng phấn trong lòng mà hỏi.
“Nếu như em muốn biết, vậy thì đêm nay đến nhà anh chơi đi, anh sẽ nói cho em nghe từng ly từng tí.” Tề Đẳng Nhàn nháy mắt một cái, ra trò mờ ám.
Lý Vân Uyển xấu hổ đấm cho hắn một quyền, nói rằng: “Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, mấy ngày nay em phải ở với mẹ.”
“Nếu như em không ở với bà ấy, nhất định bà ấy sẽ cực lực phản đối chuyện của hai đứa chúng mình.”
“Anh đừng có úp úp mở mở nữa, mau kể lại cho em nghe đi!”
Tề Đẳng Nhàn tóm tắt lại sự việc cho Lý Vân Uyển nghe. Lý Vân Uyển nghe được đầu đuôi câu chuyện thì vô cùng hả hê.
“Đúng rồi, hôm nay anh gặp được một người phụ nữ trung niên trên đường, ngoại hình có rất nhiều điểm tương đồng với em, đó không phải là mẹ của em đấy chứ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Ở cửa Hoa Đào phía đông có phải không? Ồ… Có phải là người để tóc ngắn không thế?” Lý Vân Uyển kinh ngạc hỏi.
“Hình như là tóc ngắn đó, bà ấy cũng nhận ra anh, còn hỏi bây giờ thanh niên làm việc ra sao nữa…” Tề Đẳng Nhàn đáp lại với vẻ buồn bực.
Cái tên Hoàng Kỳ Bân kia mới hưởng thụ cả một đêm ở Cửa Hoa Anh Đào, thong dong bước ra ngoài, chẳng qua hắn đi tìm Lục Đông Hải gây chuyện, vô tình gặp được Hoàng Kỳ Bân ở cửa mà thôi.
Cuối cùng tên đó cũng bị một cây gậy đánh chết, coi như đáng đời tên trẻ người non dạ không biết tiết chế mà thôi.
Lý Vân Uyển sợ tới nỗi khuôn mặt trở nên tái nhợt, cô ta vỗ mạnh vào trán mình, nói rằng: “Xong rồi xong rồi, vậy có thể đó chính là mẹ của em đó! Bà ấy đang ở khách sạn, rất gần Cửa Hoa Anh Đào phía đông…”
Tề Đẳng Nhàn nghe được lời xác nhận của Lý Vân Uyển cũng chỉ biết cười khổ, vị kia có vẻ đúng là mẹ của Lý Vân Uyển, lần đầu gặp mặt như vậy, thật đúng là không được ổn cho lắm!
“Vậy là tiêu rồi, mẹ của em vốn đã muốn để cho em gặp gỡ đối tượng xem mắt mà bà ấy sắp xếp, bây giờ lại nhìn thấy anh tìm tới nơi như Cửa Hoa Anh Đào phía đông, vậy thì…”
“Nếu như bà ấy gặp lại anh, vậy thì hảo cảm dành cho anh nhất định sẽ tụt xuống số âm mất!”
“Chuyện này cho dù có muốn giải thích thì cũng chẳng thể nói rõ ràng ra được nhỉ…”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Lý Vân Uyển cực kỳ sốt ruột, cô ta rất sợ mẹ của mình hiểu lầm Tề Đẳng Nhàn.
Vậy mà trong lòng Tề Đẳng Nhàn lại cảm thấy cũng may mà mình đã tới Cửa Hoa Anh Đào phía đông để dùng dịch vụ mát xa, nếu không, cứ vô duyên vô cớ khiến cho người ta hiểu lầm, vậy thì thật đúng là hơi oan ức.
Cũng may Lý Vân Uyển không biết thuật đọc tâm, nếu không chắc chắn sẽ bóp nát vật ở giữa hai chân hắn.
Tề Đẳng Nhàn thấy Lý Vân Uyển sốt ruột và lo lắng về chuyện này như vậy, trong lòng cũng có phần cảm động, xem ta cô gái này thật sự rất muốn được ở bên hắn nhỉ, nếu không cũng sẽ không lo lắng như vậy.
“Chuyện này không có gì đáng ngại, chỉ cần giải thích một chút là được, giải thích cũng không xong thì cứ gác lại, thời gian sẽ giải quyết tất cả thôi.” Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai Lý Vân Uyển, an ủi một câu.
“Em sợ mẹ em vừa nhìn thấy anh đã cầm dao định chém chết anh ấy chứ!” Lý Vân Uyển cười khổ.
Tề Đẳng Nhàn ngơ ngẩn, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mẹ của em đáng sợ tới như vậy sao? Còn muốn chém chết cả anh cơ à?”
“Đó là đương nhiên… Lúc trước mẹ em nhìn thấy ba em chim chuột với người đàn bà khác đã cầm dao đuổi ba từ đầu phố tới cuối phố đó! Người mà bà ấy yêu thương nhất chính là em, nếu biết bạn trai hiện tại của em có dính dáng đến nơi như vậy, sao bà ấy có thể không tức giận cho được?” Lý Vân Uyển liếc xéo Tề Đẳng Nhàn một cái, nói cả một tràng.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà ho khan liên tục, xem ra sau này hắn không thể đi tới những nơi như vậy nữa rồi.
Cho dù là vì tình hữu nghị hay xã giao với những người khác, hắn cũng không thể tới đó nữa, hiểu lầm như thế này quả thật vô cùng tai hại.
“Lúc nào cần phải gặp mặt thì vẫn nên gặp mặt, đến lúc đó giải thích rõ ràng chuyện hiểu lầm này là được rồi. À đúng rồi, mẹ em giới thiệu đối tượng xem mắt cho em sao, là kẻ như thế nào vậy?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“À thì… Người này cũng có quan hệ với Dương Quan Quan nữa đó!” Lý Vân Uyển buồn bã kể lại.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!