Lý Thiên Lạc lại có chút khó chịu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, khinh thường nói: “Hay cho mày vận khí tốt, bằng không hôm nay nhất định khiến mày phải bò từ võ quán chúng tao ra ngoài!”
Tề Đẳng Nhàn căn bản không thèm để cái đồ tôm tép như anh vào mắt, khinh thường cười, lười phản ứng lại.
Khiến cho Lý Thiên Lạc tức giận muốn chết, chính mình là truyền nhân chính tông của Lý Gia Quyền, vậy mà bị người ta khinh thường như vậy?
“Thật là tiếc nuối, không thể tận mắt nhìn thấy sư phụ tự mình ra tay, nếu không thì phỏng chừng tên nhãi tới phá nhà này nhất định sẽ bị nâng lên vất ra ngoài!”
“Tới phá nhà Lý Gia Quyền chúng ta? Ha hả, người ngoài đường ngang dọc nhiều như vậy, cũng không thiếu một tên là hắn.”
“Vận cứt chó thì không có gì để nói, nếu lần sau hắn còn dám tới thì xem xem sư phụ có phế cái đồ chó chết hắn luôn không!”
Các đệ tử của Lý Gia Quyền cũng đều khịt mũi khinh thường Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy có người đứng gia ở giữa hòa giải là do hắn có vận khí tốt.
Lý Trường Hồng cũng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Hôm nay là ta nể mặt mũi của Phó lão, không có lần sau nữa! Bảng hiệu của Lý Gia Quyền chúng ta không phải ai cũng có tư cách chỉ trích!”
Lý Trường Hồng nói chuyện trung khí mười phần, hơn nữa tràn đầy tự tin, ông ta là nhân vật giống như tông sư, tự nhiên nên có khí chất như vậy.
“Người của Lý Gia Quyền tốt nhất đừng có tiếp tục quấy rầy việc làm ăn của tôi, nếu không lần sau ai tới muốn nể tình đều sẽ không có chuyện tốt như vậy đâu!” Tề Đẳng Nhàn tựa tiếu phi tiếu nói.
Lý Trường Hồng híp hai mắt mình lại, nói: “Người trẻ tuổi không nên nói chuyện quá ngông cuồng như vậy, cẩn thận gió thoảng đầu lưỡi!”
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu nói: “Công phu cũng không phải tu tiên, ai sống lâu hơn thì người đó lợi hại? Chưa từng nghe qua đạo lý quyền cước sợ tuổi trẻ sao?”
Lý Trường Hồng cười lạnh nói: “Miệng lưỡi trơn tru!”
Phó Phong Vân thấy hai người lại có xu thế gây gổ tiếp, nếu cứ để mặc kệ như vậy thì chỉ sợ sẽ động thủ thật sự, lập tức vẫy vẫy tay chủ động đứng ra.
“Được rồi, nếu hai vị đã cho tôi mặt mũi lớn như vậy thì bớt tranh cãi lại một tý đi!” Phó Phong Vân nói.
“Trưởng quán Lý, ông cũng nên xử lý chuyện này một chút, đừng để môn hạ đệ tử của mình tiếp tục quấy rối tề tiên sinh nữa.”
“tề tiên sinh cậu cũng bớt giận, chuyện này trưởng quán Lý nhất định sẽ giải quyết giúp cậu.”
Tề Đẳng Nhàn tuỳ ý gật đầu: “Một khi đã như vậy thì tôi cũng chẳng nhiều lời thêm làm gì.”
Thần sắc của Lý Trường Hồng lãnh đạm, nếu không phải hôm nay có Phó Phong Vân ở đây thì ông ta sẽ không tiếc cho người thanh niên này biết chỗ lợi hại của quyền pháp lý gia!
Nhưng mà sơn thuỷ luân chuyển, luôn luôn sẽ có thời điểm tương phùng.
Không thể tận mắt nhìn thấy Lý Trường Hồng ra tay khiến mọi người có chút tiếc nuối, đây dù sao cũng là nhân vật cấp tông sư, công lực tất nhiên là phải rất cao.
Tề Đẳng Nhàn cũng không kém cạnh, có thể đánh bại hai người chú hai Lý và chú ba Lý, hơn nữa còn đánh bại hai cao thủ trong võ quán nhà người ta, hiển nhiên bản lĩnh cũng không yếu.
Phó Phong Vân cáo từ Lý Trường Hồng, sau đó dẫn theo Tề Đẳng Nhàn rời khỏi Lý Gia Quyền.
“Phó lão, cũng may ông xuất hiện kịp thời, nếu không hôm nay Lý Trường Hồng nhất định phải quỳ xuống gọi tôi một tiếng cha mới thôi.” Tề Đẳng Nhàn bình đạm nói.
Phó Phong Vân dở khóc dở cười nói: “tề tiên sinh, việc cấp bách hiện giờ là đối phó với vladimir, không cần phải phân tâm đối ngoại như vậy, nếu vì những việc đó mà bị tHướng thị không tốt lắm.”
Tề Đẳng Nhàn cười nhạo nói: “Chỉ dựa vào anh ta thì chưa đủ! Ngay cả Lý Trường Hồng này cao nhất cũng chỉ là trình độ hoá kính, trừ khi anh ta luyện tới đan kính thì mới có khả năng tạo thành uy hiếp đối với tôi.”
Trong võ học, trước có kỷ cương kính, sau luyện ám kình, khi năng lượng xâm nhập vào xương tủy sẽ chuyển hoá, chỉ khi giữ khí huyết trong đan điền thì mới có đan nguyên, bước cuối cùng chính là “phá vỡ hư không, thấy thần không tệ”.
Cái “hư không” này không phải là không trung, cũng không phải phá không phi thăng trong tiên hiệp mà là thuật ngữ trong Phật gia, ý là tất cả những sự vật đều là hư vọng.
Phá vỡ hư không, thấy thần không tệ tức là phá vỡ hư vọng, chiếu thấy bản thân trong cơ thể chân thần, có thành tựu không tệ.
Hàn huyên vào câu với Phó Phong Vân xong, Tề Đẳng Nhàn nhìn lại thời gian rồi tạm biệt rời đi.
Phó Phong Vân nhìn bóng dáng Tề Đẳng Nhàn rời đi thì thở dài nói: “Kim lân hoá rồng mà…. n ân oán oán mười mấy năm trước kia phỏng chừng cũng sẽ sớm lật lại thôi!”
“Cũng không thể không nói những người đó làm việc quá mức nóng nảy, nhưng mọi người lại bảo là do bọn họ không còn cách nào nữa.”
“Con cháu Tề gia trưởng thành tới tình trạng này, tương lai nhất định sẽ không buông tha quá khứ dễ dàng như vậy.”
Nói xong lời này, ông ta lắc lắc đầu lên xe.
Ông ta biết rất rõ, một khi Tề Đẳng Nhàn trở về Đế Đô thì tất sẽ có sóng to gió lớn.
Giờ này đang là thời gian tan tầm, Dương Quan Quan mời Tôn Học Văn đi ăn cơm.
Cô ta không có quá nhiều cảnh giác với Tôn Học Văn, cuối cùng là chủ quan nhận định Tôn Học Văn chính là đại lão đã giúp đỡ cô ta năm trăm vạn kia.
“Dương Quan Quan, không phải tôi có lỗi với cô mà do cô không biết thức thời chọc phải người không nên dây vào.” Trong lòng Tôn Học Văn thầm nghĩ.
Ngoài mặt anh ta cười xán lạn, trong lòng lại nghĩ đến việc xấu xa.
Thừa dịp Dương Quan Quan không chú ý, Tôn Học Văn thả một viên thuốc hoà tan xuống lý rượu vang đỏ của cô ta, thuốc vừa gặp nước đã hoà tan, không có cách nào phát hiện được.
“Cảm ơn anh học văn giúp tôi giật dây bắc cầu đạt thành sinh ý ba ngàn vạn, cũng cảm ơn anh thông qua hợp đồng cho vay của công ty chúng tôi, càng cảm ơn anh bỏ ra năm trăm vạn trong phòng livestream giúp tôi xả giận!” Dương Quan Quan bưng ly rượu nói cảm ơn với Tôn Học Văn.
“Đều là việc nhỏ mà thôi, nào, tôi cạn trước, cô cứ tuỳ ý.” Tôn Học Văn giơ ly rượu lên, cười nói.
Anh ta uống một hơi cạn sạch, Dương Quan Quan tự nhiên không uống không được, một hơi uống sạch rượu vang đỏ trong ly, lúc uống cũng không phát hiện ra có cái gì không thích hợp hay không.
Qua hai phút sau, Dương Quan Quan mới cảm thấy có chút không ổn, cả người khô nóng khó chịu, hơn nữa đầu váng mắt hoa, cô ta thắc mắc từ khi nào mà tửu lượng của bản thân lại trở nên kém đi nhiều như vậy?!
Tôn Học Văn hỏi: “Cô có ổn không?”
Dương Quan Quan lắc đầu nói: “Không ổn lắm, cảm giác có chút không thích hợp….”
Tôn Học Văn a một tiếng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nếu không tôi dìu cô tới khách sạn nghỉ một chút?”
Dương Quan Quan đỡ mặt bàn đứng dậy, vừa mới đứng thì chân đã mềm nhũn bẹp một tiếng ngồi trở về ghế, lúc này mới hơi tỉnh một chút, hoảng sợ nói: “Anh đã thả cái gì vào trong rượu của tôi?!”
Cô ta từ nhỏ đã chịu qua rất nhiều các loại bắt nạt ở Dương gia, loại chuyện như bỏ thuốc này cực kỳ phổ biến, có rất nhiều lần suýt chút nữa bị người ta độc chết, hiện giờ lập tức ý thức được là mình bị Tôn Học Văn bỏ thuốc!
Tôn Học Văn bình tĩnh nói: “Chỉ là chút thuốc khiến cô ý thức mơ hồ mà thôi, không cần phải lo lắng quá.”
“Anh….” Dương Quan Quan cảm giác đầu lưỡi có chút líu lại.
“Quan Quan à, cái này không trách tôi được, chỉ có thể trách cô đắc tội người không nên đắc tội. Nhân vật như cô Dương là người mà cô có thể đắc tội nổi sao?” Tôn Học Văn nói.
“Anh anh….Không phải anh tiêu cho tôi năm trăm vạn sao? Vì cái gì mà….” Dương Quan Quan hoảng sợ vạn phần hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!