Cuộc đối thoại giữa Kiều Thu Mộng và Dương Quan Quan được Tề Đẳng Nhàn nghe rõ ràng không sót một từ nào, mãi cho đến khi Kiều Thu Mộng chuẩn bị bước vào phòng, hắn mới rời đi.
Hắn không muốn đụng phải Kiều Thu Mộng, như vậy sẽ khiến Dương Quan Quan trở thành người xấu.
Sau khi nghe những lời này xong, trong lòng hắn không còn chút gánh nặng nào, trước đó điều nên nói nên khuyên cũng đã nói hết cả rồi, hơn nữa sự hoài nghi của Kiều Thu Mộng đối với hắn cũng không thể dễ dàng thay đổi chỉ bằng một vài lời.
—— Ông đây đường đường là Nhị đương gia nhà tù U Đô, lại không có liêm sỉ mà mặt dày theo đuổi phụ nữ chắc?
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn về đến nhà, Lý Vân Uyển thấy hắn liền buông lời giễu cợt: "Tôi còn tưởng hôm nay anh sẽ qua đêm ở nhà Dương Quan Quan cơ!"
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Không có, chỉ là trên đường về gặp phải một chút rắc rối, bị chém một dao." Lý Vân Uyển nhìn thấy vết máu trên quần áo của hắn thì không khỏi đau lòng: "Để tôi xem qua, có nghiêm trọng không?"
“Chỉ là vết thương nhỏ, đã xử lý xong rồi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp.
Lý Vân Uyển áy náy: “Thật xin lỗi, từ đầu tôi không để ý lại còn trêu chọc anh.”
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi: “Thật ra thì qua đêm ở chỗ Dương Quan Quan cũng không tệ đâu, dù sao thì ngực của cô ta cũng lớn hơn ngực em nhiều…"
“Anh tin tôi giết anh tại đây luôn không!” Lý Vân Uyển sửng sốt một chút, sau đó híp mắt cười lạnh, vung tay thành nắm đấm.
Dáng người của Lý Vân Uyển không tệ, nhưng so với những đường cong có phần khoa trương của Dương Quan Quan thì đúng là không so bì nổi, nói cách khác thì, toàn bộ Đông Hải này, rất khó để tìm được một người phụ nữ có dáng người đẹp như cô ta.
Đương nhiên ngực khủng hơn cũng phải có mấy người nhưng gộp cả về khuôn mặt và dáng người thì không ai có thể đánh bại được cô ta, nếu không lôi ra hai siêu mẫu thì Dương Quan Quan chính là người nổi bật nhất giữa đám đông.
"Hình như Thu Mộng đã biết mối quan hệ của chúng ta. Hôm nay cô ấy đến chỗ Dương Quan Quan để hỏi chuyện, tôi tình cờ nghe được." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
“Ừm…” Lý Vân Uyển mím môi, “Biết thì biết, nếu cậu ấy không ngại thì chúng ta vẫn là bạn tốt.”
“Nếu cô ấy để ý thì sao?” Tề Đẳng Nhàn trầm ngâm hỏi.
“Vậy thì tôi chỉ ở bên anh thôi.” Lý Vân Uyển cười cười, vòng tay qua cổ Tề Đẳng Nhàn, thân mật tựa vào người hắn.
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười nói: "Vậy chẳng phải em coi trọng tình cảm hơn bạn bè sao?"
Tay Lý Vân Uyển luồn qua kẽ hở cúc áo của hắn, chậm rãi di chuyển, giễu cợt hỏi: "Tình cảm? Em quan tâm đến tình cảm làm gì? Cũng không biết hôm qua là ai đã nhấn mạnh vào chuyện đó mất hai phút."
Tất nhiên những lời như vậy sẽ khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy tức giận.
"Giỡn, tôi giỡn thôi, anh cực kì mạnh mẽ, hoàn toàn là một tên lưu manh, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt." Sau khi Lý Vân Uyển chọc giận hắn, cô ta liền thú nhận.
Mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn trước nhiều, Lý Vân Uyển qua đêm ở "Vân đỉnh Thiên cung" cũng không cần phải tìm cớ.
Hơn nữa, gần đây bố Lý cũng hài lòng với hành động của Lý Vân Uyển, dạo này ít khi gọi điện để hỏi cô ta tại sao buổi tối không về nhà.
Tề Đẳng Nhàn, người vừa được nhận xét là lưu manh, tuy không muốn cô đơn vào ban đêm nhưng hắn cũng không muốn lăn lộn khi Lý Vân Uyển vẫn chưa bình phục.
Lý Vân Uyên là người phụ nữ mà Tề Đẳng Nhàn đánh giá là yêu tinh, nhưng cô ta lại không thể nhìn ra người đàn ông cứng nhắc như nhà sư đã ở chốn ngục tù hơn hai mươi năm này đang nghĩ gì?
Vì thế, cô ta lặng lẽ chui vào trong chăn.
Tề Đẳng Nhàn vuốt mái tóc dày của Lý Vân Uyên, trong khẽ lòng thở dài, lão đồ tể kia không bảo hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được cảm giác đã sống vô ích hơn hai mươi năm!
"Lão già này đúng là xấu xa, sau này đừng nghe ông ta kể chuyện cười gì đó nữa." Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, nhưng lão già này nói nhiều lắm, lúc trở về phải hắn cân nhắc có nên khâu miệng đối phương lại hay không. Không để khiến đám trẻ ở nhà tù U Đồ bị dạy hư được.
Ngày hôm sau khó tránh khỏi tinh thần sảng khoái, khi đánh nhau với Lý Vân Uyển, ngắm nhìn vẻ ngoài được trang điểm đậm và chải chuốt kĩ càng kia, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy hãnh diện trong lòng.
Hắn tận hưởng được hạnh phúc khi có được Lý Vân Uyển.
Lý Vân Uyển nhìn lại chính mình cười trộm.
Lý Vân Uyển có thể đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng Tề Đẳng Nhàn cũng không lỗ.
Bởi vì có Lý Vân Uyển ở bên cạnh, hiếm khi Tề Đẳng Nhàn không tỏ ra lười biếng nữa, lái xe đưa cô ta tới Tư Bản Thiên Lại làm việc.
Tuần này Tề Đẳng Nhàn có một số việc cần giải quyết, hắn cũng đã bàn bạc thoả đáng với Hướng Đông Tinh.
Thứ nhất, giải quyết vụ việc phá ao giết người, đã điều tra được là do người của Lý Gia Quyền đứng sau làm trò quỷ.
Thứ hai, khiến những người đã tham gia dự án của Từ Ngạo Tuyết rút vốn khỏi đó.
Thứ ba, lộ mặt trong bữa tiệc mà Từ Ngạo Tuyết tổ chức, chính thức bắt đầu cuộc chiến.
"Tề tổng, vị này là Tôn Học Văn, giám đốc chi nhánh thứ hai của Ngân hàng Trung Hải. Khoản vay hai trăm triệu lần này của công ty chúng ta sẽ được chuyển từ chi nhánh thứ hai." Dương Quan Quan dẫn theo một chàng trai trẻ tuổi mặc tây trang màu đen tiến đến, giới thiệu với Tề Đẳng Nhàn.
“Xin chào Tề tổng, nghe danh đã lâu.” Tôn Học Văn đưa tay về phía Tề Đẳng Nhàn, khác hoàn toàn với lời nói là ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.
Ai mà không biết Tề Đẳng Nhàn chỉ là một con rối bị Hướng Đông Tinh và ông chủ bí ẩn đẩy lên sân khấu?
Tề Đẳng Nhàn cùng anh ta thảo luận một chút về khoản vay, sau đó hắn quyết định giao cho Dương Quan Quan phụ trách.
Tôn Học Văn mỉm cười với Dương Quan Quan: "Quan Quan, hôm đó tôi thấy cô bị anti-fan công kích nên đã tặng cô vài món quà nhỏ. Hy vọng cô có thể tiếp tục sự nghiệp mà mình yêu thích, không bị bọn họ ảnh hưởng!"
Sau khi Dương Quan Quan nghe được lời này thì không khỏi sửng sốt một chút, sau đó trong lòng lại nảy một ý nghĩ khác.
Cô ta đã đoán được ông chủ lớn điên cuồng quẹt năm trăm vạn kia rất có thể là Tôn Học Văn, hôm nay nghe anh ta nói thế thì quả đúng là như vậy.
“Học Văn anh cũng quá khách khí rồi, năm trăm vạn mà còn gọi là món quà nhỏ sao? Năm trăm vạn kia của anh cũng đủ khiến đối phương trực tiếp bỏ áo giáp rồi!” Dương Quan Quan che miệng cười, vẻ mặt cao hứng.
Tề Đẳng Nhàn ở một bên nghe được ngẩn người, Tôn Học Văn cũng cho Dương Quan Quan năm trăm vạn sao?
Tôn Học Văn cũng không khỏi ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần lại, lập tức cười ha ha nói: "Năm trăm vạn là cái gì, chỉ cần có thể hung hăng đánh vào mặt đám anti-fan kia, vì cô chi năm trăm triệu tôi cũng không chớp mắt!”
Dương Quan Quan cảm thán: "Đêm đó nhờ anh ra tay, nếu không thì thanh danh của tôi e đã không còn gì nữa rồi, thật sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào.”
Tôn Học Văn khoát tay: "Không phải chỉ là một cái thần đế với mấy cái chiến hạm Ngân Hà thôi sao? Có gì mà nịnh nọt như vậy, không cần phải khách sáo!”
Tề Đẳng Nhàn nghe nói như vậy lại ngẩn người, hóa ra ID "Bôi bẩn Dương Quan Quan chết cả nhà" là của anh ta đấy à?!
"Đây không phải là đang nịnh anh mà là nghiêm túc cảm ơn!" Dương Quan Quan chân thành nói, trong ánh mắt mang theo một chút sùng bái.
Tôn Học Văn thản nhiên cười nói: "Không để đáng nhắc tới.”
Tề Đẳng Nhàn bật cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!