Diệp Phong vẻ mặt lạnh lùng, cứ như vậy nhìn Ngô thiếu.
Các khách hàng xung quanh cũng hoảng sợ, không biết chuyện gì khiến cho Diệp Phong tức giận như vậy.
Ngô thiếu che gương mặt của mình lại, vẻ mặt tràn đầy uất ức và nén giận, lại không dám nổi giận, chỉ có thể xấu hổ hỏi: “Diệp tiên sinh, tại sao lại đánh tôi?”
Diệp Phong cười lạnh nói: “Ngay cả Nhị đương gia mà cậu cũng dám sỉ nhục? Tôi thấy cậu chán sống rồi! Hay là cậu không biết, người tôi kính trọng nhất chính là hắn?”
“Nhị đương gia nào vậy?” Ngô thiếu sửng sốt.
Diệp Phong vẻ mặt lạnh nhạt, một cái tát vừa rồi đã kinh động đến mấy cấp dưới của của anh ta.
“Hừ, cái đồ phế vật, ếch trong giếng không thể thấy biển, sâu mùa hè không thể thấy băng!” Đối với chuyện Ngô thiếu không biết uy danh của Tề Đẳng Nhàn, Diệp Phong khịt mũi coi thường.
Mấy năm Diệp Phong ở nhà tù U Đô cũng gây ra không ít chuyện, nhưng có lần nào không phải là bị Tề Đẳng Nhàn miệng rộng chỉnh đốn đến chết đi sống lại?
Vậy mà Ngô thiếu lại dám nói Tề Đẳng Nhàn là ngu xuẩn?
Thế anh ta bị đồ ngu xuẩn chỉnh đốn, chẳng phải là ngay cả đồ ngu xuẩn cũng không bằng?
Diệp Phong vung tay lên, các cấp dưới vây quanh tiến lên.
Kiều Thu Mộng vội vàng nói: “Diệp tiên sinh, không phải hắn cố ý đâu, xin ngài đừng tức giận!”
Diệp Phong lạnh lùng nói: “Dám cả gan sỉ nhục Nhị đương gia, đánh gãy tay chân của cậu ta cho tôi, trực tiếp ném xuống biển đi!”
Trong đầu Ngô thiếu nổ đùng một tiếng, cảm thấy thế giới như sắp sụp đổ, Tề Đẳng Nhàn này, tại sao hắn lại được Diệp Phong tôn trọng?
Chẳng qua hắn ta chỉ nói xấu hắn hai câu mà thôi, Diệp Phong liền định đánh chết hắn ta luôn? Quá khoa trương rồi!
Sắc mặt Kiều Thu Mộng cũng là trở nên trắng bệch trong nháy mắt, nói “Diệp tiên sinh, tôi là vợ của Tề Đẳng Nhàn, ngài nể mặt một chút, tha cho Ngô thiếu đi.”
“Cô?”
“Vợ của Nhị đương gia?”
“Ha ha ha, đùa cái gì vậy?”
“Tôi đã gặp vợ của Nhị đương gia rồi, Lý tiểu thư Tập đoàn Mộc Tử, quốc sắc thiên hương, là người mà cô so sánh được sao?”
“Thời buổi này đúng là loại người nào cũng có, vừa rồi còn sỉ nhục người ta, quay đầu liền nói mình là vợ của người ta.”
“Cô gái nhỏ, cô cảm thấy ngươi xứng sao?”
Sau khi Diệp Phong nghe xong lời Kiều Thu Mộng nói, trực tiếp nở nụ cười, gương mặt đầy vẻ khinh thường, vô cùng khinh bỉ.
Kiều Thu Mộng chỉ cảm thấy trái tim mình hư bị hung hăng đâm một đao, thời điểm trước đây, người khác nhắc tới Tề Đẳng Nhàn, cô ta đều tỏ ra ghét bỏ, thậm chí không muốn thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.
Người khác nói tới Tề Đẳng Nhàn cũng đều cảm thấy Tề Đẳng Nhàn căn bản không xứng với cô ta, chẳng qua chỉ là một cảnh ngục nhỏ ở xó xỉnh nào đó mà thôi, xách giày cho cô ta cũng không đủ tư cách!
Nhưng hôm nay, cô ta nói mình là vợ của Tề Đẳng Nhàn, vậy mà lại bị người khác cười nhạo một phen, nói cô ta căn bản không xứng?!
Hơn nữa, Diệp Phong còn nói, vợ của Tề Đẳng Nhàn là Lý Vân Uyển?
Ngô thiếu vẻ mặt như đưa đám nói: “Diệp tiên sinh, cô ấy thật sự không lừa ngài…”
“Vừa rồi là tôi miệng thối, không nên ăn nói lung tung.”
“Diệp tiên sinh, xin ngài buông tha cho tôi, về sau tôi tuyệt đối không dám nói xấu Tề Đẳng Nhàn nữa.”
Diệp Phong lạnh mặt nói: “Tề Đẳng Nhàn là cái tên mà cậu có thể gọi à? Tôi gặp hắn cũng phải cung cung kính kính mà gọi một tiếng Nhị đương gia!”
Diệp Phong nói xong lời này, lại là một cái tát đánh tới, đánh cho hai bên mặt Ngô thiếu đều sưng lên, thoạt nhìn rất đối xứng.
“Tiểu Diệp Tử, làm gì đấy?!”
Diệp Phong đang định tiếp tục nổi bão, bỗng nhiên cảm thấy trên vai bị một người thật chụp mạnh một cái.
Diệp Phong quay đầu liền nhìn thấy là Tề Đẳng Nhàn đứng phía sau anh ta, gương mặt lập tức đầy vẻ tươi cười, nói: “Nhị đương gia, ngài đã tới rồi à?”
“Nơi này có hai kẻ ngu xuẩn, một tên vừa rồi còn chửi Nhị đương gia ngài, một người khác thì giả mạo vợ của ngài!”
“Tôi thấy hai kẻ này không vừa mắt, đang chuẩn bị chỉnh đốn bọn họ.”
Sau khi Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, vô cùng sửng sốt, hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào!
Tề Đẳng Nhàn cũng ngẩn người, sau đó bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Sau khi Ngô thiếu nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trực tiếp quỳ xuống, kêu khóc nói: “Tề tiên sinh, tôi biết sai rồi, tôi không nên nói xấu ngài, xin ngài hãy tha thứ cho tôi!”
Hắn ta quay đầu nói với Kiều Thu Mộng: “Mộng Mộng, cô cũng giúp tôi nói hai câu đi!”
Kiều Thu Mộng nhấp nhấp miệng, hôm nay mới vừa ly hôn với Tề Đẳng Nhàn, làm sao cô ta không biết xấu hổ mà mở miệng ra xin được?
Giờ phút này, cô ta chỉ cảm thấy mặt của mình như bị mấy cái tát vô hình đánh cho kêu bốp bốp.
Tề Đẳng Nhàn nói với Diệp Phong: “Được rồi, tôi còn tưởng rằng chuyện rất to tát cơ!”
Diệp Phong sửng sốt, nói: “Nhưng mà cô gái này giả mạo vợ ngài…”
“Vốn dĩ cô ta chính là vợ của tôi mà!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, “Ấy, nhưng mà là vợ trước.”
Diệp Phong nghe xong lời này, trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy Nhị đương gia lợi hại, vợ trước là tổng giám đốc Tập đoàn Kiều thị, bạn gái hiện tại là đại tiểu thư Tập đoàn Mộc Tử.
Hai chữ “vợ trước” làm lòng tự trọng của Kiều Thu Mộng chịu đau đớn thật sâu trong một khắc này, đau đến ngay cả nước mắt cũng thiếu chút nữa liền trào ra.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được rồi, về sau cậu nhớ kỹ, không nên tùy tiện nói bậy ở sau lưng người khác là được.”
“Nhưng mà, người mắng tôi cũng rất nhiều, tùy tiện lôi một phạm nhân từ nhà tù U Đô ra, phỏng chừng hắn có thể mắng đến mười tám đời tổ tông nhà tôi.”
“Tiểu Diệp Tử, thả người ra đi.”
Sau khi nói xong lời này, Tề Đẳng Nhàn xoay người rời đi, trở lại chỗ ngồi của mình.
Diệp Phong cười cười, nói với Ngô thiếu: “Coi như cậu may mắn, Nhị đương gia không muốn truy cứu chuyện này, nếu không thì cậu không thấy được mặt trời của ngày mai đâu!”
Ngô thiếu run run rẩy rẩy gật đầu, không dám lên tiếng.
Kiều Thu Mộng lại trước sau không nói một lời.
Diệp Phong lại liếc mắt nhìn Kiều Thu Mộng một cái, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nói: “Thật không biết nên nói cô như nào, nửa đời sau liền dành để hối hận đi thôi.”
Sau khi nói xong lời này, Diệp Phong vung tay lên, các cấp dưới lập tức rời đi, anh ta cũng quay đầu đi tìm Tề Đẳng Nhàn.
Sắc mặt Kiều Thu Mộng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô ta gắt gao nắm chặt lấy bàn tay mình, dùng giọng rất nhỏ nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận!”
Lời này, cũng không biết là nói cho ai nghe, hoặc là để nhắc nhở chính mình, cho bản thân càng nhiều ám thị.
Ngô thiếu và Kiều Thu Mộng không có mặt mũi để ở lại quán bar thêm nữa, đứng dậy xám xịt rời đi.
Thời điểm Kiều Thu Mộng rời khỏi quán bar, cô ta nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Diệp Phong đang chuyện trò vui vẻ, cũng chú ý tới bóng dáng Lý Vân Uyển ngồi bên cạnh hắn.
Bóng lưng này khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng mà cô ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức rời khỏi quán bar.
Chờ sau khi Kiều Thu Mộng và Ngô thiếu đi rồi, lúc này Lý Vân Uyển mới nhẹ nhàng thở ra, lúc nãy khi nhìn thấy Kiều Thu Mộng, cô ta có một loại cảm giác như bị bắt gian, hãi hùng khiếp vía.
Hiện tại người đi rồi, cả người liền trở nên thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!