Trần Ngư dở khóc dở cười, kéo Tề Đằng Nhàn trực tiếp đi ra ngoài, nói: "Cậu chủ Khải, anh đừng để ý đến người bị bệnh thần kinh này! Chúng tôi đi đây, hẹn gặp lại."
Quý Khải nhìn thấy Trần Ngư bị kéo đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Người bạn gái ở bên cạnh anh ta cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, sao cô ta có cảm giác khi Quý Khải đối mặt với người thanh niên này lại có chút lo lắng? Ở trong khu vực Hương Sơn này, có người có thể khiến cho cậu chủ nhà họ Quý phải kiêng kị như vậy sao? Quả thực là không thể tin được!
"Nhìn xem anh khiến cho Quý Khải sợ hãi như thế nào kìa, nói thế nào thì hiện tại nhà họ Quý cũng là đối tác của tôi, anh có thể đừng thiếu đạo đức như vậy được không?" Trần Ngư tức giận véo cánh tay Tề Đằng Nhàn rồi nói.
“Tôi chỉ hỏi anh ta là dưa đã chín chưa, có gì phải sợ?” Tề Đằng Nhàn vui vẻ cười.
Vừa rồi hắn chỉ trêu đùa Quý Khải một chút mà thôi, tuy rằng hiện tại hắn thiếu tiền, nhưng cũng không đến mức phải phát điên như vậy.
Trần Ngư lắc lắc đầu, mặc dù nhà họ Quý hiện tại đã đạt được quan hệ hợp tác với cô ấy, nhưng cái bóng tâm lý mà Tề Đằng Nhàn để lại đối với nhà họ Quý vẫn quá sâu sắc.
Trần Ngư hỏi: "Khi nào thì anh dọn dẹp Trần Bá Hạ? Nếu không có sự giúp đỡ của tập đoàn Hà Thị, ông ta chỉ là người không nơi nương tựa mà thôi."
Tề Đằng Nhàn nói: “Việc này nhất định phải do tổng bộ Long Môn làm. Dù sao bọn họ cũng đang tìm cách làm chuyện này, tôi chỉ cần bảo đảm Hứa Trường Ca có thể đắc lợi, trở thành đà chủ của Long Môn ở Hương Sơn!”
Trần Ngư nói: "Hứa Trường Ca không phải người nổi bật. Nếu ông ấy muốn trở thành đà chủ của Long Môn, có lẽ khó có thể khiến cho mọi người đồng ý!"
Tề Đằng Nhàn cười nói: "Việc này thì có liên quan gì? Đến lúc đó, tôi sẽ để thị trưởng Hoàng, nhà họ Lôi và nhà họ Quý đứng ra ủng hộ ông ấy, ai sẽ phản đối?"
Nghe xong những lời này, Trần Ngư cảm thấy có thể làm được, dù sao Hương Sơn cũng chỉ lớn như vậy, được hai gia tộc đứng đầu đều ủng hộ ông ấy ngồi vào vị trí đó, người khác phản đối thì có tác dụng gì? Năng lực của bọn họ lớn hơn những người này hay sao?
Trong lòng cô ấy không khỏi khâm phục Tề Đằng Nhàn, hắn mới đến Hương Sơn trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã khiến thế cục ở nơi này hoàn toàn đảo lộn.
Sau khi lựa chọn đà chủ của Long Môn ở Hương Sơn xong, chỉ dựa vào một mình Mạnh Thiên Sinh cũng không thể gây ra rắc rối gì nữa.
"Bước tiếp theo là đến thành phố Kinh Đảo tìm nhà họ Diệp đòi nợ! Lũ khốn kiếp đó đã làm nổ tung chiếc Ferrari của tôi khi ở Thượng Hải. Phải cho bọn họ biết sợ lợi hại của tôi." Tề Đằng Nhàn lạnh lùng nói.
Kinh Đảo và Hương Sơn ở hai bên bờ biển, ngồi thuyền đi qua có thể nhanh chóng đến nơi.
Trần Ngư cười như không cười nói: “Nhà họ Diệp là một gia tộc thổ phỉ, năm đó bọn họ dựa vào việc cướp bóc ở Hương Sơn mời thành lập gia tộc, bọn họ cũng không sợ đối cứng với anh.”
Tề Đằng Nhàn từ chối cho ý kiến, nhà họ Diệp quả thực rất hùng mạnh, hơn nữa cổ tay cũng rất cứng, tuy nhiên hắn không sợ những điều này.
Hắn lớn lên từ nhỏ ở giữa những kẻ độc ác, dù nhà họ Diệp có ác độc đến đâu thì ở trong mắt hắn cũng chỉ như vậy mà thôi.
Dù có hung dữ đến mức nào, liệu có thể so sánh vời một kẻ cả ngày chỉ nghĩ đến việc chơi đùa với xác chết và làm ra những tác phẩm nghệ thuật?
Dù có ác đến mức nào thì liệu có thể so sánh với Tham Lang hay không?
"Đến thời điểm đó, tôi cũng sẽ đứng ra ủng hộ Hứa Trường Ca. Mặc dù nhà họ Trần chỉ còn có ít ảnh hưởng ở Hương Sơn nhưng vẫn tốt hơn là không có gì." Trần Ngư cười nói: "Còn một điều nữa là, khi nào có thời gian thì anh hãy quay về Nam Dương một chuyến, những gì Từ Ngạo Tuyết đang làm ngày càng đi quá giới hạn.”
"Hôm qua, có một thế lực vũ trang không rõ danh tính đã tấn công nhà máy thuộc sở hữu của nhà họ Trần chúng tôi."
Tề Đằng Nhàn sửng sốt khi nghe thấy những lời này: "Từ Ngạo Tuyết lớn gan đến như vậy? Không ngờ dám sai người chống đối các người?"
Trần Ngư thản nhiên nói: “Cô ấy không phải là người an phận, từ lâu cô ấy đã nhìn thấy trong nội bộ nhà họ Trần chúng tôi bất hòa, có lẽ cô ấy đã cấu kết với người của hai gia tộc khác? Nếu không, lá gan cô ấy sẽ không lớn như vậy."
Tề Đằng Nhàn không khỏi nhíu mày nói: "Xem ra thực sự cần phải xử lý cô ấy! Cô ấy đã xúi giục quân phiệt tống tiền nhà thờ của tôi, sau đó lại tấn công nhà máy của cô... Chậc, đợi khi nào tôi đến Nam Dương, tôi sẽ khiến cô ấy phải trả lại cả gốc lẫn lãi!”
Nói xong hắn trực tiếp lấy điện thoại ra, đi sang một bên gọi cho Từ Ngạo Tuyết.
Khi Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy cuộc gọi của Tề Đằng Nhàn, cô ta không khỏi có chút kinh ngạc, tên khốn nạn này lại nhớ ra gọi điện cho cô ta hay sao?
Kể từ lần cuối cùng chia tay ở Hương Sơn, hai người không có liên lạc gì, thậm chí cô ta còn hả hê cho rằng cái tên khủng bố Tề Đằng Nhàn này chưa biết chừng đã bị tiêu diệt rồi.
Mãi cho đến sau này, khi cô ta đọc được tin tức và phát hiện ra rằng hắn đột nhiên trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo, Từ Ngạo Tuyết kinh ngạc đến mức suýt rớt hàm.
"Người yêu cũ, gần đây có phải cô có hơi quá đáng hay không?" Tề Đằng Nhàn mỉm cười hỏi.
"Tổng giám mục Tề, anh đang nói cái gì vậy? Mặc dù chúng ta có chút quan hệ cá nhân nhưng cũng liên quan gì đến anh, đúng không?" Từ Ngạo Tuyết cười lạnh đáp lại.
"Cô xúi giục đám quân phiệt đến nhà thờ của tôi để thu tiền bảo kê, sau đó âm thầm nhắm vào Trần Ngư. Đây có phải là cách cô trả ơn cho sự tin tưởng của tôi đối với cô hay không?" Tề Đằng Nhàn hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!