Trong lòng Tôn Dĩnh Thục liên tục cười lạnh, âm thầm cắn răng phải cho tên khốn kiếp Tề Đẳng Nhàn này phải nhìn sắc mặt một lần, tên chó quá đáng ghét, mấy ngày nay lại dám trốn tránh cô ta.
Sau Tôn Dĩnh Thục cũng có một ít bạn bè quan hệ tương đối tốt tiến đến chúc mừng và đặt hàng, nhưng mà cũng không ra tay hào phóng được như Tôn phu nhân.
Nhưng đây là mở tiệm làm ăn, hai người Dương Quan Quan và Hứa Trường Ca đều tươi cười đón chào, tỏ vẻ cảm ơn.
Lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được một tin tức, chạy tới sân bay.
Không bao lâu, một chiếc máy bay đáp xuống, Giáo Hoàng bệ hạ đã cải trang đôi chút, điệu thấp đi ra từ máy bay, đoàn trưởng đoàn kỵ sỹ Thánh Giáo Robben đi theo bên cạnh.
“Bệ hạ, hoan nghênh đến Hương Sơn!” Tề Đẳng Nhàn đi lên đón, một tay vỗ lên ngực, hành lễ với ông ta.
Lão Giáo Hoàng hơi gật gật đầu, nói: “Giám mục Tề, gần đây tiến độ công việc của cậu rất chậm đấy, chuyện này làm cho ta có hơi không hài lòng.”
Chuyện Hoàng nói chính là về giáo đường Nam Dương, tốc độ tiến triển quá chậm.
“Bệ hạ, dù sao cũng là xây dựng một giáo đường mang tính biểu trưng lớn nhất Nam Dương, nhân lực, vật lực, tài lực tiêu tốn cũng không giống bình thường, đương nhiên cần phải chuẩn bị cho tốt trước! Xin ông cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cố ý kéo dài.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói.
Giáo Hoàng lặng yên không một tiếng động điệu thấp đi đến Hương Sơn, là sắp xếp của Tề Đẳng Nhàn.
Nếu không thì với thân phận của ông ta, vừa xuống đến mặt đất, chắc chắn sẽ có vô số súng dài pháo ngắn bao vây ông ta, các vị cấp cao phía chính phủ đều sẽ tới tấp đến nghênh đón.
Cứ như vậy, những kẻ muốn nhằm vào Tàu thuyền Lôi Thị, hơn phân nửa sẽ có chút cảnh giác, một số người tính cảnh giác cao, nói không chừng sẽ chạy trốn trước.
“Tôi đã sắp xếp một căn biệt thự gần nhà thờ lớn Hương Sơn, đón ông và đoàn trưởng Elvin đến nghỉ ngơi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Sắc mặt Robben không khỏi có hơi đen đi, anh mới tên Elvin ấy, cả nhà anh đều tên Elvin, ông đây tên là Robben!
Tề Đẳng Nhàn dẫn Giáo Hoàng và Robben cùng vài vị thánh giáo kỵ sĩ đến nơi nghỉ ngơi, biệt thự rộng rãi sáng sủa, cao cấp khí phách, rất phù hợp với thân phận của Giáo Hoàng.
“Tôi đã nghe được tin tức ở Hương Sơn, phỏng chừng lừa không được bao lâu, cậu phải có hành động gì đi, phải mau lên.” Giáo Hoàng nhàn nhạt nói, liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái.
“Đã rõ!”
“Bệ hạ, có một chuyện muốn thương lượng với ông một chút…”
“Cái đó…”
Gương mặt Tề Đẳng Nhàn đầy vẻ ngượng ngùng nói.
Giáo Hoàng khoanh tay ngồi nhìn hắn.
Tề Đẳng Nhàn ho khan hai tiếng, nói: “Có còn nước thánh hay không? Lại cho tôi một chút?”
Robben nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Bệ hạ đã cho anh ba ống nước thánh, anh đã dùng hết rồi? Không phải là anh coi nước thánh như nước khoáng mà uống đấy chứ!”
Tề Đẳng Nhàn tự nhủ trong lòng: “Một ống trong đó thật sự đúng là coi như nước khoáng mà uống, ống thứ hai đưa cho Ngọc Tiểu Long đưa đến viện nghiên cứu nghiên cứu, ống thứ ba uống khi đánh nhau với ông già Hồng Thần Sách…”
Giáo Hoàng cũng hơi khó chịu và khiếp sợ nhìn hắn, không hiểu tại sao tốc độ tiêu hao nước thánh của Tề Đẳng Nhàn lại nhanh như vậy! Phải biết rằng, nước thánh chính là món đồ vô cùng quý giá, mỗi năm cũng chỉ sản xuất được rất ít.
Dòng suối trong nhà thờ lớn nước Thiên Chủ, chỉ có vào những ngày hội quan trọng của Thánh Giáo mới giáng lâm, có thể chảy ra chút ít nước suối, cả một năm cũng chỉ có một chút như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!