“Người lần trước nói những lời giống cô bây giờ chính là Từ Ngạo Tuyết, kết quả của cô ta hiện tại thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn chẳng thèm quan tâm tới mấy lời nói nhảm của Lục Thải.
Lục Thải hờ hững nói: “Được thôi, tôi rất chờ mong anh có thể vả mặt mọi người! Nhiều người như vậy muốn động vào Tàu thuyền Lôi Thị, tôi xem anh dùng cái gì để bảo vệ!”
Bây giờ thực sự có quá nhiều thế lực lớn muốn chia cắt nhà họ Lôi, ngay cả thế lực nước ngoài cũng muốn nhúng một tay vào, tình huống này còn hiểm ác hơn nhiều lần tình cảnh của Tập đoàn Hướng Thị ở trung Hải lúc trước.
Cho dù lúc này Tề Đẳng Nhàn thật sự đập vào năm mươi tỷ đô la Mỹ thì tình huống cũng sẽ vô cùng nguy hiểm, dù sao thì hai tổ chức lớn Tài Phiệt Thượng Tinh và Hội Huyền Dương cũng không phải là người thiếu tiền.
Nếu bọn họ cắn răng gặm khối xương cứng này, vậy thì Tề Đẳng Nhàn thật sự sẽ bị bọn họ đập chết.
“Vả mặt cô? Cô sai rồi, chẳng qua cô chỉ là một nha hoàn mà thôi, hơn nữa còn là một kẻ tự nhận là ti tiện, tôi không có hứng thú để vả mặt cô.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười nói.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Còn đi làm nha hoàn cho người ta? Chuyện này trong mắt Tề Đẳng Nhàn đơn giản chính là chà đạp tôn nghiêm nhân cách của mình.
Lục Thải lại ngẩng đầu nói: “Có thể làm hạ nhân của Minh Luật công tử là vinh hạnh của tôi! Tùy anh nói như thế nào cũng được, tôi không để bụng.”
Tề Đẳng Nhàn nghe mà buồn nôn, lắc đầu nói: “Ghê tởm, buồn nôn!”
Lục Thải cười lạnh rời đi, nhưng lúc đi cô ta còn quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người nhà họ Lôi một cái, như là đang cảnh cáo.
“Bố tôi vừa mới đi, đã có nhiều đầu trâu mặt ngựa gấp gáp không nhịn nổi nhảy ra làm loạn như vậy, thật sự đúng là kẻ xướng người họa, bên tôi lên sân khấu.” Lôi Chấn Kỳ bất đắc dĩ cười với Tề Đẳng Nhàn, lắc lắc đầu.
“Không cần để ý tới mấy tiếng chó sủa đó, lát nữa tôi sẽ chỉnh đốn hệt bọn họ, một đám phế vật thôi.” Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn đầy khinh thường.
Đến lúc đó Giáo Hoàng vừa lên sân khấu, hắn sẽ nói thẳng: “Các bị đang ngồi đây, đều là phế vật!”
Hắn không tin có ai dám đi vả mặt Giáo Hoàng!
Đến lúc đó người đứng đầu tôn giáo nói một câu, nếu ai dám không nể mặt ông ta, các quốc gia phương tây sẽ đều nảy sinh sự căm thù, gây hậu quả xấu, tự mình gánh chịu.
Lôi Chấn Lân nói: “Vừa rồi cũng may có vị đạo trưởng kia đứng ra nói chuyện, nếu không thì hôm nay ít nhiều gì cũng sẽ có chút phiền toái. Bố tôi lúc trước thật sự có đến chùa Bồ Đề quyên góp tiền nhang đèn, cũng lễ Phật một khoảng thời gian.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Các anh xử lý những chuyện còn lại đi, tôi đi tìm vị đạo trưởng kia tâm sự một lát.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy lão đạo sĩ đang nằm trên một viên đá lớn, rất là khoan thai tự đắc, hắn liền từ trong giáo đường đi ra ngoài nói chuyện với ông ta.
Lão đạo sĩ nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, cũng không mở mắt.
Tề Đẳng Nhàn đi đến bên cạnh ông ta, hơi hơi ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Vô Lượng Thiên Tôn vạn tuế!”
Lão đạo sĩ vội vàng ngồi dậy, đường đường chính chính chắp tay nói: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!