Đây là tuyệt kỹ của Hồng Thiên Đô, lúc này Tề Đẳng Nhàn mới sử dụng đến nó.
Tốc độ của hắn đột nhiên tăng vọt.
Nghiêm Động đã cảm nhận được sát khí ở phía sau, anh ta sợ đến kinh hồn bạt vía, chân trước mềm nhũn và quỳ hẳn một chân xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đuổi kịp thì Nghiêm Động đã quay người lại, cơ thể vươn ra và liên tục tung ra mấy cú đá, thế lớn lực mạnh, chiêu nào chiêu nấy đều rất chí mạng!
“Kỹ năng thấp kém mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ à?”
Tề Đẳng Nhàn thấy Nghiêm Động đánh ra “Mai phục thế” thì bỗng chốc hừ lạnh một tiếng, trong mặt lóe lên một vẻ khinh thường.
Hắn lập tức sử dụng “Niêm chửu thế”, cánh tay mang theo một cú đánh hình vòng cung, chính là cách đánh biến tròn thành thẳng chuyên dùng để chặt chân người khác.
Nghiêm Động nhìn thấy võ công của mình đã bị Tề Đẳng Nhàn hóa giải chỉ trong chốc lát, thậm chí đôi chân còn bị đối phương kẹp lấy thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Bị một sát thần tuyệt thế như Tề Đẳng Nhàn tóm lấy chân chỉ trong chốc lát, trong lòng Nghiêm Động sợ chết khiếp đi được, toàn thân nổi hết cả da gà, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên méo mó, trông rất đáng sợ và hung dữ.
Thậm chí anh ta còn ngửi được một luồng hơi thở chết chóc đang không ngừng lại gần, hơi thở đó khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng buồn tè!
“Chị, cứu...” Nghiêm Động há miệng chuẩn bị hét lớn.
Nhưng mới chỉ nói được một nửa thì cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đã chen vào trong lòng anh ta, chen được vào rồi thì huých vào một cái.
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn, cảnh tượng thê thảm như hiện trường của một vụ tai nạn ô tô!
Cơ thể của Nghiêm Động bay ngược ra ngoài, thế nhưng anh ta lại nhìn thấy cả cái chân của mình vẫn đang bị Tề Đẳng Nhàn nắm ở trong tay.
Lại cố gắng dời mắt xuống thêm một chút nữa, chân phải của anh ta đã bị xé toạc hoàn toàn, cơ thể đang bay ngược ra ngoài mang theo vô số máu tươi và vương vãi khắp nơi.
Trong đầu anh ta bắt đầu hồi tưởng lại từng chi tiết trong cuộc đời mình như một chiếc đèn kéo quân, thậm chí anh ta còn hối hận tại sao trước đây mình lại đánh giá thấp Tề Đẳng Nhàn như vậy, bây giờ tất cả những gì anh ta nghĩ đến trong đầu đều chỉ là những lời mà Chiến Phi đã nói trước đó.
“A!!!” Nghiêm Mộc Long nhìn thấy em trai ruột của mình bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết ngay tại chỗ thì gầm lên một tiếng giận dữ, cô ta giơ bàn tay lên và mạnh mẽ đánh về phía sau lưng Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại hoàn toàn không thèm ngăn cản, cơ bắp trên lưng vẫn phồng lên như trước, khí huyết dâng trào và thậm chí còn mạnh hơn lúc trước một chút!
Nghiêm Mộc Long đánh xuống một chưởng, sức mạnh vô hình đang chuẩn bị đánh vào bên trong và bóp nát trái tim của Tề Đẳng Nhàn thì lại bị ngoại cương trên cơ bắp của đối phương đập ngược lại và hoàn toàn trung hòa.
“Trả cho cô này!”
Tề Đẳng Nhàn bước về phía trước một bước, sau đó quay ngoắt người lại, trong tay vẫn cầm cái chân của Nghiêm Động như một khẩu súng lớn, tiếp sau đó là một chiêu “Hồi mã thương” đâm thẳng vào ngực Nghiêm Mộc Long.
Lồng ngực của Nghiêm Mộc Long bị khớp xương của cái chân đẫm máu kia đâm thẳng vào, cô ta chỉ cảm thấy mình như bị một con ngựa hung dữ đâm thẳng vào ngực, sau khi miễn cưỡng xoay vai để di chuyển cơ thể và di dời sức lực, cả người cô ta lộn ngược về phía sau và lăn lông lốc như một quả hồ lô.
Lục Thái vừa mới lao đến, Tề Đẳng Nhàn đã giơ nắm đấm lên, nắm đấm này không còn tiết kiệm thể lực nữa mà phối hợp với sức mạnh của cơ xô để toàn lực đánh ra!
“Rầm!”
Lục Thái đón lấy nắm đấm này, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể không kìm được mà quay vòng vòng rồi phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn cười lớn và nói: “Chỉ có thế thôi à! Tôi đã giết xong người rồi, chuyện ngày hôm nay cứ kết thúc tại đây đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!