Người từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng là Mạnh Thiên Sanh khẽ hừ một tiếng và nói: “Vừa hay để báo thù cho con trai của tôi!”
Trong mắt Trần Bá Hạ cũng nổi lên sát ý.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đánh một trận với Hồng Thần Sách, hôm nay bao nhiêu cao thủ tề tựu về đây như vậy, nếu như ra tay thì nhất định sẽ lấy được cái mạng chó của hắn!
“Nhân Nhân, có chuyện gì thế?”
Khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Nam Nhân Nhân, đôi mắt của cô bé đang được quấn một vòng băng gạc.
Nam Nhân Nhân sững sờ một lúc và cẩn thận nói: “Là chú sao, chú đẹp trai?”
Tề Đẳng Nhàn xoa đầu cô bé và dịu dàng nói: “Là chú đây.”
“Chú đẹp trai, mắt của cháu không nhìn thấy gì nữa, cháu sợ lắm... Cháu muốn về nhà tìm mẹ cháu, cháu nhớ mẹ cháu lắm!” Nam Nhân Nhân nói với vẻ vô cùng buồn bã, giọng nói non nớt khiến cho con người ta vô cùng thương xót.
Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu lên nhìn tên bác sĩ dẫn Nam Nhân Nhân đến và nói: “Mắt của con bé làm sao thế?”
Bác sĩ nói: “Anh Nghiêm Động bảo chúng tôi làm một cuộc phẫu thuật ghép giác mạc để đổi giác mạc của cô bé với giác mạc của con trai anh ấy... Giác mạc của con trai anh ấy không được tốt cho lắm.”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy thì hai mắt bỗng chốc tối sầm, mặc dù Nam Nhân Nhân không có quan hệ huyết thống gì với hắn nhưng khi nhìn thấy một đứa bé còn nhỏ như vậy phải chịu tội ác ghê tởm như thế, hắn vẫn không kìm chế được cơn tức giận!
Sắc mặt của Lôi Thiên Tứ ở bên cạnh cũng đột nhiên tối sầm lại, ông ta lạnh lùng nói: “Cuộc phẫu thuật như thế mà các người cũng đồng ý làm à?”
“Lôi lão, chào ông, chúng ta cũng chỉ là bác sĩ mà thôi, chúng tôi không phải là những người quyền quý.” Bác sĩ khẽ cúi người với Lôi Thiên Tứ rồi nói với vẻ khó khăn.
Lôi Thiên Tứ nghe thấy anh ta nói như thế thì không khỏi im lặng, mãi một lúc lâu cũng không thể trả lời.
Bác sĩ nói: “Khoảng thời gian này nhất định phải chú ý bảo vệ cho đôi mắt của cô bé, không được để cô bé tiếp xúc với ánh sáng mạnh, về phương diện ăn uống cũng phải chú ý thanh đạm... Nếu như may mắn thì có lẽ sau này cô bé vẫn còn có thể nhìn thấy, chỉ là sẽ bị cận thị một cách vô cùng nghiêm trọng mà thôi.”
Lôi Thiên Tứ hừ lạnh với vẻ mặt tối sầm: “Cái đám súc sinh này, đạo lý hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả thú dữ cũng biết cơ mà! Cái tên Nghiêm Động này rốt cuộc là thứ súc sinh gì cơ chứ?”
Nam Nhân Nhân dè dặt kéo ngón tay của Tề Đẳng Nhàn và nói: “Chú đẹp trai, chú có thể đưa cháu về nhà được không? Cháu sợ lắm...”
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu xuống, miễn cưỡng nở nụ cười và nói: “Nhân Nhân, đương nhiên chú sẽ đưa cháu về nhà, thế nhưng không phải là bây giờ. Bởi vì chú phải khiến cho cái đám người xấu đó phải chịu sự trừng phạt, cháu nói xem có phải không?”
Nam Nhân Nhân lập tức vung vẩy hai nắm đấm tí hon và nói: “Đúng đúng đúng, người xấu nhất định phải bị trừng phạt!”
Đối với một cô nhóc vị thành niên như cô bé mà nói, có lẽ cô bé vẫn chưa biết chuyện gì vừa mới xảy ra với mình.
Lôi Thiên Tứ khẽ mím môi, ông ta nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Cậu định làm như thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Còn làm như thế nào được nữa? Đương nhiên là tiễn đám cặn bã đó đi gặp Thánh chủ để tiếp nhận sự phán xét công bằng của Thánh chủ rồi.”
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng Lôi Thiên Tứ lại có thể cảm nhận được ở bên dưới sự bình tĩnh đó đang ẩn chứa sóng gió cuồn cuộn như thế nào.
“E rằng đối phương sẽ không dễ giết như vậy đâu, chắc chắn có cao thủ đang bảo vệ cậu ta.” Lôi Thiên Tứ nói.