Nghiêm Động lười biếng ngồi xuống ghế, uể oải dựa về phía sau và nói: “Cái tên họ Tề đó có gì ghê gớm chứ, có lợi hại hơn nữa thì chẳng phải lúc trước vẫn bị phát lệnh truy nã và phải cụp đuôi bỏ chạy khắp nơi hay sao?”
Chiến Long cười khẩy và nói: “Đồ ngu! Cậu chưa từng đối mặt với cậu ta, đương nhiên sẽ không biết người này đáng sợ đến nhường nào.”
“Kể ra thì cũng lâu lắm rồi tôi không gặp anh ta. Chắc là bây giờ anh ta đã lợi hại hơn lúc ở Thượng Hải rồi nhỉ?” Vẻ mặt của Nghiêm Mộc Long bỗng chốc trở nên nghiêm túc, cô ta trầm giọng nói.
“Võ công của người này đã đạt đến cảnh giới kỳ diệu như thần rồi!” Chiến Phi nói.
Nghiêm Động nở nụ cười khinh thường và nói: “Kỳ diệu như thần? Tôi thấy sư phụ Chiến Phi nói như vậy hoàn toàn chỉ là để mượn cớ cho việc không dám ra tay của mình trước đây mà thôi có đúng không? Khen hắn ta nhiều hơn một chút thì sẽ khiến anh không bớt hèn nhát hơn.”
Chiến Phi nghe thấy câu nói mang theo ý khinh thường của Nghiêm Động thì lại không chút tức giận, anh ta chỉ lạnh lùng nhìn cái tên có cái miệng vô đạo đức mà hành động cũng không biết điểm dừng này.
Nếu không phải Nghiêm Động được sinh ra trong một gia đình tốt như những gì anh ta nói thì Chiến Phi sẽ có thể dùng một cái tát để đánh chết cái thứ rác rưởi này!
“Nghiêm Động, câm miệng!” Nghiêm Mộc Long quát lên với vẻ lạnh lùng.
Nghiêm Động thực ra cũng có một chút kính sợ đối với người chị gái Nghiêm Mộc Long này của mình, sau khi nghe thấy lời cảnh cáo của cô ta, anh ta nhún vai một cái với vẻ có sao cũng được và nói: “Không nói thì không nói, có cần thiết phải tâng bốc cái tên họ Tề đó lên như một vị thần hay không chứ?”
Nghiêm Mộc Long tức giận nói: “Đủ rồi! Nếu như không phải em làm quá như vậy
“Nếu như em không làm quá như vậy thì mọi chuyện đã kết thúc từ lúc anh ta mời Lôi Thiên Tứ đến rồi.”
“Nếu như em không tự hành động theo ý mình thì mọi người cũng hoàn toàn không cần phải tụ họp lại đây.”
“Bây giờ em còn có lòng dạ thảnh thơi để nói ra những lời xằng bậy như thế à?”
“Nếu như em không phải là em trai ruột của chị thì chị nhất định sẽ tự tay vặt cái đầu của em xuống để làm bóng đá!”
Nghiêm Động nở một nụ cười ngại ngùng và không nói gì nữa, có điều, từ trong vẻ mặt và dáng ngồi của anh ta thôi cũng có thể nhìn ra rằng anh ra hoàn toàn không thèm để những lời mà Nghiêm Mộc Long vừa nói vào trong lòng.
Nghiêm Mộc Long nhìn Nghiêm Động rồi lắc đầu một cách bất lực và thở dài một hơi.
Các cao thủ đang có mặt ở đó cũng đều không khỏi âm thầm lắc đầu, cặp chị em này thực sự là do cùng một mẹ sinh ra đó à?
“Mặc dù Hồng Thần Sách đã chết ở trong tay cậu ta nhưng chắc chắn cậu ta cũng đã bị tiêu hao thể lực một cách vô cùng nghiêm trọng, tôi không cho rằng cậu ta nhất định sẽ đến giết Nghiêm Động.” Trần Bá Hạ đặt hai tay lên trên đầu gối và chậm rãi nói.
“Không không không, anh ta nhất định sẽ đến. Nếu như anh ta không đến thì đó không còn là anh ta nữa rồi. Cũng giống như việc anh ta biết trong chuyện của Lục Chiến Long có chứa âm mưu nhưng anh ta vẫn nhất quyết ra tay.” Nghiêm Mộc Long nói.
Người hiểu bạn nhất có thể không phải là những người thân cận nhất ở bên cạnh bạn mà là một kẻ địch nào đó.
Nghiêm Động uể oải nói: “Chẳng phải Hồng Thần Sách là cao thủ ẩn sĩ của Vọng Nguyệt Các của Hồng Bang hay sao? Sao có một chút chuyện như vậy mà lại đi biếu mạng cho hắn rồi?”
Mọi người đều không thèm để ý đến anh ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!