Một đòn này suýt chút nữa đã khiến cho Tiêu Tinh đau đến ngất đi, ông ta cảm thấy toàn thân mình tê dại.
Những tên lính ở xung quanh đều vô cùng căng thẳng, ai nấy đều giương miệng súng lên phía trước và mong rằng sẽ có thể tìm được một góc để ngắm bắn.
Nhưng loại người âm hiểm như Tề Đẳng Nhàn sao có thể để lộ ra vị trí của mình cơ chứ? Cơ thể của Tiêu Tinh đã che kín mít người hắn rồi.
“Các người lùi về sau một chút đi, con người của tôi khá là sợ súng, nhỡ đâu tôi bị kích động rồi không cẩn thận giết chết ông Tiêu của các người thì phải làm sao đây?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa hỏi.
Những tên lính cắn răng thật chặt, một tên quan lớn phất tay một cái, bọn họ chỉ có thể lùi về sau vài bước.
Tiêu Tinh tức giận nói: “Nhóc con, ở Tam Giác Độc mà còn dám điên cuồng như thế, tao thừa nhận mày chính là kẻ đầu tiên đấy! Mày muốn quyển sổ kế toán, tao có thể giao nó cho mày, nhưng mày phải nghĩ xem bản thân mình phải làm như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi có ra ngoài được hay không cũng không cần ông quan tâm. Ông cứ ngoan ngoãn đưa quyển sổ kế toán đó cho tôi chẳng phải là được rồi hay sao? Hà cớ gì phải cứng ngắc như vậy chứ?”
Dù sao Tiêu Tinh cũng đã từng là ông trùm buôn lậu, hơn nữa còn là loại tội phạm thuộc cấp bậc có thể kinh động đến những ông trùm ở Bắc Kinh, đã từng gặp qua vô số những cơn sóng to gió lớn, bây giờ bị Tề Đẳng Nhàn tóm được nhưng cũng chẳng hề sợ hãi.
Ông ta hít sâu vào một hơi và nói: “Tôi để quyển sổ đó ở trong phòng rồi, nếu như cậu muốn lấy nó thì chúng ta đi vào trong lấy.”
Chính vào lúc này, Mạo Khôn đã chạy đến rồi.
Đây là một người đàn ông có mái tóc hoa râm, nước da ngăm đen, trông giống hệt như người châu Phi.
Có lẽ nếu như thuyền trưởng nhìn thấy ông ta thì sẽ ngay lập tức tóm lấy ông ta để đánh cho một trận...
Trên người của tên quan chức quân sư này mang theo một luồng sát khí rất nặng nề, vừa nhìn đã biết đó chính là kẻ ác đã từng giết chết rất nhiều người.
Ông ta trầm mặt đi đến phía trước những tên lính và lạnh lùng nói: “Cậu là kẻ nào mà lại dám chạy đến địa bàn của tôi để uy hiếp ông Tiêu?”
Tề Đẳng Nhàn khẽ buông Tiêu Tinh ra và thản nhiên nói: “Tôi đến tìm ông ta để đòi một thứ đồ, ông ta cứ không chịu đưa, vậy nên đã thành như thế này rồi đây! Ông là Mạo Khôn, quan chức quân sư của đồi Ngư có đúng không?”
Mạo Khôn nói: “Tôi chính là Mạo Khôn, cậu thả ông Tiêu ra, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc!”
Tề Đẳng Nhàn dứt khoát đá vào mông Tiêu Tinh một cái, khiến cho Tiêu Tinh ngã lăn ra đất.
“Thằng nhóc khốn nạn!” Tiêu Tinh bị Tề Đẳng Nhàn xử lí ở ngay trước mặt rất nhiều người như vậy thì tất nhiên là có chút mất mặt, ông ta tức giận quát lên.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông là người giả vờ trước mà, chuyện này đâu thể nào trách tôi được?”
Sau khi nói xong lời này, hắn nói với Tiêu Tinh: “Ông đi lấy quyển sổ kế toán ra đây rồi ngoan ngoãn đưa nó cho tôi, nếu không thì hôm nay, tất cả những người đang có mặt ở đây đều không ai có thể sống sót!”
Mạo Khôn nghe thấy những lời ngạo mạn này của hắn thì cười phá lên rồi nhếch mép nói: “Ông đây tung hoành Tam Giác Độc mấy chục năm nay rồi nhưng đây thực sự là lần đầu tiên gặp phải người nào phách lối như thế đấy!”
“Dưới trướng ông đây có đến hàng vạn tên lính, cậu có tư cách gì để nói ra những lời như thế chứ?”
“Cậu vẫn nên suy nghĩ thật kĩ xem phải làm thế nào để bảo vệ cho cái mạng của mình đi mới phải!”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Chúng ta vốn dĩ không thù không oán, tôi cũng không muốn đuổi cùng giết tận làm gì. Bây giờ ông bảo thuộc hạ của ông bỏ súng xuống, bảo cái tên Tiêu Tinh này ngoan ngoãn phối hợp với tôi, tôi có thể tha cho các người.”
Những tên lính đều cười phá lên, ai nấy đều xì xào bàn tán với nhau, cho rằng cái tên ở trước mắt này đúng thật là một tên ngốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!