Tề Đẳng Nhàn ở bên này cũng quay đầu ra nói với Lôi Thiên Tứ một chút tình hình, Giáo Hoàng đã đồng ý rồi, người nhà họ Lôi có thể yên tâm được rồi.
“Không nghĩ tới Tổng Giám mục như anh, mà ở trong Thánh giáo lại có tiếng nói lớn như vậy, vậy mà thật sự có thể mời Giáo Hoàng tới!” Ngọc Tiểu Long không khỏi cảm khái một câu.
"Thế cũng phải nhìn xem anh đây là ai." Tề Đẳng Nhàn lập tức kiêu ngạo..
Ngọc Tiểu Long cảm thấy mình không nên khen ngợi hắn, loại tiện nhân như này, cho chút ánh mặt trời thì đến mặt trời cũng tràn ngập điểm đen.
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà họ Lôi, Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long cùng nhau tạm biệt Lôi Thiên Tứ.
"Hôm trước tôi gặp phải tà giáo dị đoan mà cô nói rồi, khá lợi hại đấy." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Ồ? Thế sao..." Ngọc Tiểu Long kinh ngạc nói.
"Ừm... Bọn họ không luyện võ công, nhưng sức mạnh bản thân so với võ giả bình thường còn mạnh hơn một chút.” Tề Đẳng Nhàn nói, "Hơn nữa, bọn họ còn rất giàu. Không biết còn tìm tới chỗ tôi nữa hay không đây, thật hy vọng bọn họ sẽ nhanh chóng đến mà…”
Ngọc Tiểu Long giật giật khóe miệng, hỏi: "Anh rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền thế? Mất trí như vậy sao!”
Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói: "Không có cách nào khác mà... Nợ hai người Gusinsky và Vinogradov nhiều tiền như vậy mà, bây giờ cũng mới trả được có một nửa, vẫn còn nợ một khoản tiền lớn nữa! Lần sau mà có dị giáo nào chuẩn bị nhằm vào tôi, tôi sẽ liên hệ với cô, chúng ta phải cho bọn họ biết cái gì gọi là lực lượng của Hoa Quốc!"
“..." Ngọc Tiểu Long vô cùng cạn lời, không cần nghĩ cũng biết, Tề Đẳng Nhàn này lại đang ấp ủ chiêu trò gì đó rồi.
Ngọc Tiểu Long nói, "Ở Hương Sơn bên này tôi cũng không giúp được anh cái gì cả, hơn nữa, bây giờ tôi cũng đang dính vào một ít phiền toái nhỏ.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Không sao đâu.”
Ngọc Tiểu Long nói: "Chuyện ở Hương Sơn, mau chóng giải quyết rõ ràng đi, đọ sức ở bên này, không thể kéo dài quá lâu được.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, sau đó tạm biệt Ngọc Tiểu Long trước.
Hắn liên hệ với thuyền trưởng ở đây rồi, bảo hắn ta chuẩn bị một chiếc thuyền, đưa hắn đến Tam Giác Vàng ở bên kia.
Hắn chuẩn bị đi tìm vị Cá Sấu buôn lậu năm đó ở Hương Sơn trốn ra ngoài, tên Cá Sấu buôn lậu này tên là Tiêu Tinh, số tiền bất hợp pháp bị phơi bày lúc trước nghe mà rợn cả người.
Chẳng qua, người ta vào một ngày trước khi sự việc xảy ra, đã nhận được tin báo của một vị ông lớn nào đó, sớm đã chạy trốn rồi.
Bây giờ, đang trốn trong Tam Giác Vàng, lôi kéo một đội quân phiệt, cùng nhau trồng thuốc phiện, buôn lậu.
Mạc Văn Trường nói trong tay ông ta có một quyển sổ, nội dung trong sổ sách này, có liên quan đến Long Môn ở Hương Sơn.
Tề Đẳng Nhàn muốn thanh tẩy Long Môn ở Hương Sơn, thì phải có lý do danh chính ngôn thuận mới được.
Tề Đẳng Nhàn chào hỏi một tiếng với Dương Quan Quan, ngày hôm sau đã trực tới Tam Giác Vàng.
Tôn Dĩnh Thục liên hệ với Tề Đẳng Nhàn, sau khi biết được tên này đã rời khỏi Hương Sơn, cô ta không khỏi choáng váng, hoàn toàn không hiểu được đường đi nước bước của Tề Tổng Giám mục.
Sau đó, ở trong nội tâm Tôn Dĩnh Thục, không khỏi có chút lo được lo mất.
Lúc Tề Đẳng Nhàn đến Quang Dương, Đồ Tể đã tự mình đến đón hắn.
"Nhị đương gia, ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây vậy?" Đồ Tể mỉm cười hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!