Quý Khải nghe được âm thanh của Tề Đẳng Nhàn, da mặt đã co rút, theo bản năng nhìn về phía ông cụ Quý.
Ông cụ Quý trầm mặt khẽ gật đầu với anh ta, nói: "Chỉ là cầm ba tháng thôi, cũng không có vấn đề gì.”
Quý Khải hít sâu một hơi, không truy cứu vấn đề này nữa, tiếp tục đọc kỹ hợp đồng.
Nội dung hiệp ước, bị Tôn Dĩnh Thục sửa đổi một ít, trong đó có điều khoản, đối với anh ta mà nói, có vẻ có chút bất lợi.
Nhưng dù sao anh ta cũng đuối lý, hơn nữa còn có hung thần Tề Đẳng Nhàn tìm tới cửa, một chút có thể nhịn, thì trực tiếp nhịn luôn, sau này chỉ cần thành thật mà hợp tác, cũng không cần lo sẽ xảy ra sai sót gì.
“Quả thực chính là mất nước mất chủ quyền mà!” Trong lòng Quý Khải không khỏi toát ra một câu như vậy.
Advertisement
Hợp đồng cuối cùng cũng đã được ký kết.
Tôn Dĩnh Thục vẻ mặt đầy ý cười, nói: "Hợp tác vui vẻ nha, Khải thiếu gia!”
Sắc mặt Quý Khải lại có chút cứng ngắc, vui vẻ như nhai chấu ý! Anh ta bây giờ đang đầy một bụng buồn nôn, muốn tìm một chỗ để nôn một trận.
Tề Đẳng Nhàn còn đang nói đông kéo tây với ông cụ Quý, nói: "Cái gì nhỉ, Dương tiểu thư và Hứa Trường Ca đang cùng nhau đầu tư một câu lạc bộ du thuyền, không biết ông cụ Quý có hứng thú chơi du thuyền hay không nhỉ?”
“Ông đã lớn tuổi rồi, có lẽ không thích lắn, nhưng người trẻ tuổi của Quý gia nhất định sẽ rất thích!”
"Tôi cảm thấy, nếu không thì mua hai chiếc du thuyền rồi đặt trong câu lạc bộ đi, sau này có tiệc tùng gì, cũng có thể mở trên du thuyền rồi..."
"Hôm nay Lý Toàn Chân đã mở tiệc trên du thuyền đấy, thật mẹ nó khí phái nha!"
Ông cụ Quý cười cười, nói: "Cũng tốt, để về tôi xem xem trong nhà có thanh niên nào thích chơi du thuyền không, bảo bọn họ để du thuyền chuyển đến câu lạc bộ kia.”
Câu lạc bộ cho dù không mời chào bán du thuyền rồi trích phần trăm, nhưng có du thuyền đỗ lại, phí bảo trì và phí quản lý hàng năm cũng là một cái giá trên trời.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, Tề Đẳng Nhàn đứng dậy cáo từ.
Tôn Dĩnh Thục cũng rất lễ phép nói: "Ông cụ Quý, hôm nào rảnh, sẽ lại đến thăm ông.”
Ông cụ Quý lạnh lùng gật gật đầu, đối với vị ông lớn ở Tài phiệt Thượng Tinh này, cũng không phải rất có hứng thú.
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục rời đi, Quý Khải mới có chút nghẹn khuất nói: "Chẳng lẽ, Quý gia chúng ta vẫn để cho họ Tề này bắt nạt sao?!”
“Lần này hắn tới để cảnh cáo chúng ta, không muốn để cho chúng ta tham gia vào chuyện của Tàu thuyền Lôi thị.” Ông cụ Quý sắc mặt lạnh nhạt, nhìn Quý Khải, nói.
"Bị một mình hắn dọa thành như vậy, việc mà truyền ra ngoài, Quý gia chúng ta sau này còn lăn lộn như thế nào đây?" Quý Khải lại rối rắm ở vấn dề mặt mũi.
Ông cụ Quý thản nhiên nói: "Chuyện Tàu thuyền Lôi thị không đơn giản, nhiều thế lực lớn như vậy tham gia vào, hắn muốn đứng ở bên nhà họ Lôi, sẽ có người đối phó hắn."
“Nếu hắn xong đời, vậy chúng ta lại đánh chó rơi xuống nước là được rồi."
"Đương nhiên, nếu hắn thắng, vậy chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
"Hắn cũng là một người hiểu được chừng mực, không có khả năng sẽ bắt nạt Quý gia chúng ta mãi, sau lần này, sẽ không có lần sau nữa."
"Chẳng qua, điều kiện tiên quyết là các người không thả nhược điểm vào tay của hắn, cho hắn lý do để ra tay.”
Ông cụ Quý là một lão giang hồ, mắt nhìn rất rõ ràng, đối với một ít hư danh này, có cái nhìn rất nhạt.