Tề Đẳng Nhàn phối hợp nói: "Muốn tôi phản bội Tôn phu nhân, vậy thì tương đương với bảo tôi tự đánh gãy tay...”
“Phải thêm tiền!”
Lý Toàn Chân ngẩn ra, hừ, Tổng giám mục này, khẩu vị thật lớn!
"Anh muốn bao nhiêu?"
Advertisement
Lý Toàn Chân cũng không đùa giỡn với Tề Đẳng Nhàn, nói thẳng ra.
Cô ta biết Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục là bạn bè có quan hệ vô cùng thân thiết, nếu như có thể khiến Tề Đẳng Nhàn bán đứng Tôn Dĩnh Thục, vậy chắc chắn là một cú đâm đau đớn với Tôn Dĩnh Thục.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Cái này thì tuỳ vào thành ý của Lý tiểu thư đi, con số từ miệng tôi nói ra, ít nhiều cũng có chút khó nghe.”
Advertisement
Lý Toàn Chân nói: "Một trăm triệu, thế nào? USD.”
Tề Đẳng Nhàn nói ngay: "Có thể, cô chuyển tiền đi, tôi sẽ đưa số tài khoản cho anh. Tiền vừa vào tài khoản, tôi lập tức sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta!”
Lý Toàn Chân lại nói: "Tổng Giám mục Tề, trước tiên anh phải nói rõ ràng với cô ta, sau đó, số tiền này của tôi mới có thể đưa cho anh được.”
“Vậy cũng không được, cô là đại công chúa Thượng Tinh, thế lớn tài lớn. Nếu khi tôi làm rồi, mà co không nhận nợ, một xu cũng không trả cho tôi, vậy tôi không phải là chịu thua thiệt rồi sao? Tôi cũng không thể làm gì cô cả.” Tề Đẳng Nhàn buông tay ra, bất đắc dĩ nói.
Lý Toàn Chân nghe xong không khỏi hơi nhíu nhíu mày, cảm thấy lời này cũng có chút lý lẽ, nói ngay: "Tôi có thể mở một tấm chi phiếu cho anh trước, sau khi anh làm được, có thể cầm luôn tấm chi phiếu đó đi rứt tiền?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Tôi là người nhà quê, không biết dùng chi phiếu, chỉ chấp nhận chuyển khoản thôi!”
Lý Toàn Chân cắn răng, nhíu mày nhìn Tề Đẳng Nhàn, vẫn cảm thấy lời nói của người này, có chút không đáng tin.
"Anh muốn đùa giỡn với tôi sao?" Lý Toàn Chân phục hồi tinh thần lại, sau đó lạnh lùng nói.
"Tại sao lại nói ra lời như vậy chứ? Tôi rất chân thành mà!” Tề Đẳng Nhàn buông tay ra, bất đắc dĩ nói.
Lý Toàn Chân cười lạnh quay đầu lại, không thèm để ý tới hắn nữa.
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nhướng mày, ồ, đại công chúa Thượng Tinh này rất nhạy bén nha, biết hắn thuộc loại người thích nhận tiền không thích làm việc, cảnh giác như vậy luôn.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể trở lại bên cạnh Tôn Dĩnh Thục.
"Cô ấy mua chuộc anh?" Tôn Dĩnh Thục cười như không cười nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhẹ giọng hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vẽ qua lồng ngực của hắn.
"Đúng vậy..." Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ thở dài, "Nhưng cô ấy cũng rất khôn khéo, cũng không cho tôi tiền, nhận ra suy nghĩ của tôi mất rồi.”
Sau khi nói xong lời này, hắn đưa tay bắt lấy bàn tay như ngọc này, nhẹ nhàng kéo một cái, để Tôn Dĩnh Thục dựa vào bên cạnh mình.
Trên chiếc du thuyền này, có không ít ông lớn từ Thượng Tinh, trong đó cũng có người của Thôi gia, sau khi bọn họ nhìn thấy một màn này, đều không khỏi cảm giác được lửa giận ở trong lòng.
Lúc trước bọn họ đã nhiều lần muốn dùng cái cớ Tôn Dĩnh Thục có quan hệ với người đàn ông khác để đá cô ta ra ngoài, nhưng nhiều lần đo đều thất bại, lúc này đây, Tôn Dĩnh Thục rõ ràng đã đưa nhược điểm vào trong tay của bọn họ rồi, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác lại không có cách nào để dùng tới.
Bởi vì, Tề Đẳng Nhàn là Tổng Giám mục của Thánh Giáo ở khu phía nam, địa vị và danh tiếng thật sự là không hề nhỏ.
Nếu như lợi dụng việc này để xào nấu scandal gì đó, bọn họ chỉ đơn thuần là tự rước lấy diệt vong mà thôi.
Địa vị của Thánh giáo ở Triều Tiên không hề tầm thường, danh vọng cũng cực kỳ cao.
Tôn Dĩnh Thục hôm nay dám quang minh chính đại mời Tề Đẳng Nhàn đến tham gia yến hội lần này cùng, cũng không phải là không có ý trả thù.
“Không nghĩ tới Tề giáo chủ cũng ở trên thuyền nha!” Lúc này, có hai người trung niên lên thuyền, âm u mở miệng nói.