“Địa vị của tôi ở Thượng Tinh hiện tại tương đối xấu hổ, rất nhiều người đều muốn đuổi tôi đi, nếu không phải thị trường Hoa Quốc còn cần tôi khống chế, hơn nữa, còn tham dự hạng mục xây dựng đường ống dẫn khí thiên nhiên xuyên quốc gia của các anh và Tuyết Quốc, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ trở nên lạnh ngắt.” Tôn Dĩnh Thục dựa vào ghế dựa, gác cặp chân đẹp, nói với Tề Đẳng Nhàn tình cảnh hiện tại của bản thân.
“Chủ yếu là do mấy ông già nhà họ Thôi động tâm với cô mới dẫn tới đúng không? Rốt cuộc thì, ngay cả người trong nhà cũng không ủng hộ cô, người ngoài tất nhiên cũng rất khó ủng hộ cô.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, nói.
Tôn Dĩnh Thục gật gật đầu, nói: "Cảm ơn anh đã nhiều lần giúp tôi hóa giải nhiều nguy cơ như vậy, về sau anh cũng phải giúp tôi!”
Tề Đẳng Nhàn khinh thường trong lòng, theo bản năng muốn nói ra bốn chữ: "Dựa vào cái gì” ra.
Nhưng nghĩ lại, hình như có hơi EQ thấp.
Tôn Dĩnh Thục nắm tay hắn, đặt lên đùi của mình, dùng hai bàn tay nhỏ đè xuống, nói: "Anh giúp tôi, tôi chính là đồng minh trung thành nhất của anh!”
Tề Đẳng Nhàn tự nhủ trong lòng: "Mình giúp cô ta đơn giản chỉ vì nhớ ơn cô ta cứu mình một mạng trước Triệu Hồng Tụ, với ân tình giúp mình một lần ở nước Mỹ... Chân cô ta dài hay không, mịn hay không, đều không sao cả!”
Vì thế, hắn lập tức gật đầu, nói: "Đương nhiên phải giúp cô, cô cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Tôn Dĩnh Thục lại muốn đâm cho tên ranh không thấy thỏ không thả chim ưng này một đao, tên này rõ ràng đã lợi dụng người khác thành thói quen, không cho hắn chỗ tốt thì cái gì cũng không đồng ý.
“Chị Dĩnh Thục, hôm nay có một bộ phim bom tấn chiếu, diễn viên chính là Jason Statham, muốn cùng đi xem phim không?” Tề Đẳng Nhàn nhéo bàn tay trắng trẻo mềm mại của Tôn Dĩnh Thục, mỉm cười nói.
Tôn Dĩnh Thục nghe xong sửng sốt, ngay sau đó trên mặt liền nở nụ cười lạnh đầy chế nhạo, ngày hôm qua bà đây chủ động hẹn anh đi xem phim điện ảnh, không phải anh làm ra hành động não tàn sao, hôm nay mới phục hồi lại tinh thần? Chuẩn bị hẹn lại à?
Cô ta ngẩng đầu, giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo, nhàn nhạt nói: "Ngày hôm qua bị người ta đả thương, cơ thể có hơi không thoải mái, sau khi tham gia xong yến hội, gần như không còn sức lực đi xem phim đâu!”
Còn nữa, ngày thường gọi Tôn phu nhân, hôm nay biết gọi chị Dĩnh Thục?
Tề Đẳng Nhàn phát hiện bản thân chơi không lại trò tâm cơ với mấy nhà tư bản, mấy người Trần Ngư và Hướng Đông Tinh gây khó dễ cho hắn, hiện tại ngay cả Tôn Dĩnh Thục hơi hơi có xu thế này.
Vì thế, hắn bắt đầu nhớ nhung Từ Ngạo Tuyết nhẫn nhục chịu đựng.
Tuy rằng Từ Ngạo Tuyết cũng là nhà tư bản, nhưng ở trước mặt hắn, từ đầu đến cuối chỉ có bị bắt nạt, kiên cường không nổi.
“Vết thương còn đau không? Muốn tôi giúp cô xoa xoa không?” Tề Đẳng Nhàn quan tâm hỏi, rút tay ra, đặt lên sau lưng cô ta.
“Không đau, chỉ là thân thể có hơi không thoải mái.” Tôn Dĩnh Thục đẩy tay hắn ra, cười nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Chị Dĩnh Thục còn trẻ như vậy, có tính toán cho chuyện tương lai chưa? Ví dụ như, tái giá?”
Tôn Dĩnh Thục nói: "Tôi cũng đã ba mươi tuổi rồi, không còn trẻ tuổi nữa, không phải là cô gái nhỏ có thể tùy tiện uống đồ uống lạnh! Phải yêu quý cơ thể của mình cho tốt!”
Tề Đẳng Nhàn hơi nhếch khóe môi, tê dại, có thể đừng đề cập đến chuyện thương tâm này nữa được không!
Tôn Dĩnh Thục có hơi buồn cười, duỗi tay ra giúp Tề Đẳng Nhàn sửa sang lại cổ tay áo một chút, nói: "Anh thì sao, anh có tính toán gì không?”
“Tôi tính toán rất đơn giản, tôi muốn nói một lời với chị Dĩnh Thục.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Hả?” Tôn Dĩnh Thục sửng sốt, tim đập nhanh hơn.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Dì ơi, tôi không muốn phấn đấu!”
Tôn Dĩnh Thục còn tưởng rằng hắn muốn nói cái gì, quả nhiên là miệng chó phun không ra được ngà voi, làm cho gương mặt xinh đẹp lập tức tối sầm, hai ngón tay gập lại, hung hăng gõ hai cái vào trán hắn, nói: "Anh đang muốn ăn rắm!”
Tề Đẳng Nhàn trước kia tiếp xúc với Tôn Dĩnh Thục, thậm chí cố ý chọc giận cô ta, đó là bởi vì không quen nhìn dáng vẻ cô ta suy nghĩ tính kế.
Nhưng sau khi tiếp xúc vài lần, đặc biệt là sau lần Tôn Dĩnh Thục không để ý mưa to, chạy tới đưa ô cho hắn... Hắn phát hiện cô ta cũng là người không tồi, hơn nữa lại có địa vị cao, có thể giúp được cho hắn.
Nhưng hiện tại, hắn cho rằng bản thân thích Tôn Dĩnh Thục bởi vì thân phận địa vị của cô ta, nhưng thật ra chính là thèm cơ thể cô ta.
Hắn cho rằng bản thân thèm cơ thể cô ta, thật ra, thật ra chính là thèm cơ thể cô ta...
“Một đại phú bà như cô, tùy thời lấy ra một chút trong tay cũng đủ cho nửa đời sau của tôi sống ở Đông Phương Anh Hoa...” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Đông Phương Anh Hoa là nơi nào?” Tôn Dĩnh Thục chưa từng đến Trung Hải, không khỏi sửng sốt, hỏi.
“À... Một khu biệt thự rất khí thế, có nhân viên quản lý tài sản phục vụ tận nhà cho cô.” Tề Đẳng Nhàn trợn mắt nói dối, bắt nạt Tôn Dĩnh Thục chưa hiểu việc đời.
Tôn Dĩnh Thục không muốn nói chuyện với tên chó này nữa, vốn tưởng rằng hắn sẽ nói ra mấy lời âu yếm lấy lòng, kết quả, nói ra một câu không muốn phấn đấu...