"Anh mà cũng xứng nói như vậy sao?"
Tề Đẳng Nhàn đau lòng nói: "Lời anh nói có chút tổn thương người khác đấy. Tôi chỉ muốn Quý gia hợp tác với thương hội Hoa Minh của anh càng sớm càng tốt..."
Ánh mắt Bùi Bất Khí khinh thường thờ ơ nhìn anh, sau đó quay đầu đi, rõ ràng là không muốn nói chuyện với anh nữa.
Advertisement
"Trần Ngư, thế nào? Đã cân nhắc chưa? Tương lai chúng ta sẽ là một gia đình, không cần quá xa lạ, tôi cam đoan, cô làm theo ý tưởng của tôi có thể thu được rất lớn lợi ích." Bùi Bất Khí nói với Trần Ngư một cách chân thành.
Trần Ngư bình tĩnh nói: “Tôi và anh hình như không còn gì tốt để nói, chúng ta có đường lối khác nhau, khó lòng hợp tác. Mời anh về đi, không cần đến tìm tôi nữa, nói mấy câu này với tôi cũng vô dụng thôi!"
Trong mắt Bùi Bất Khí không khỏi hiện lên một tia thất vọng, nói: "Không có cách nào, vậy cũng chỉ có thể để cho cô nhìn xem. Có một số việc chỉ dựa vào lực lượng của cô không thể xoay chuyển được."
Nói xong, anh ta quay người chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, anh ta lại liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Bất cứ kẻ nào cố gắng cản trở xu hướng chung sẽ chỉ bị bánh xe vận mệnh đè bẹp, không có ngoại lệ!”
Anh ta bày ra vẻ phong độ rời đi, bày ra khí chất người cũng như tên, quân tử không tức.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi khịt mũi coi thường, uể oải nói: “Kẻ ngốc như vậy chắc chắn cho rằng mình là chân mệnh thiên tử, có thể đứng ở chỗ đầu sóng ngọn gió, nắm giữ mặt trời trăng sao nhỉ?"
Trần Ngư nghe xong không khỏi bật cười nói: "Lời này của anh rất khó nghe đấy! Dù sao người ta cũng là thiếu chủ thương hội Hoa Minh, địa vị phi phàm. Hơn nữa xét tình huống hiện tại, anh ta quả thực đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, nắm chặt mặt trời trăng sao đấy."
Tề Đẳng Nhàn không để bụng, lắc đầu nói: "Loại ngu ngốc này thường cần vả miệng lớn hai cái để thổi bay phong thái tao nhã mặt ngoài của mình thành từng mảnh nhỏ. Lúc trước, Tiêu Tinh ở Tam giác độc đại khái có thể cảm nhận được điểm này."
Khi Tiêu Tinh lần đầu gặp Tề Đẳng Nhàn có thái độ rất cao ngạo, hút xì gà và trông như thể anh ta có trí tuệ trong tay, kết quả là bị Tề Đẳng Nhàn vả miệng đến mức hết sạch phong độ.
Nếu không phải Tề Đẳng Nhàn đang trông cậy vào Bùi Bất Khí có thể tâm sự tốt cùng Quý gia thì không chừng hôm nay đã phải thưởng cho tên thích khoe khoang này hai cái vả miệng rồi.
"Có một điều cần nói, nếu đúng như Bùi Bất Khí nói thì tình huống tiếp theo của chúng ta sẽ rất khó khăn." Trần Ngư trầm giọng nói, sắc mặt có chút âm trầm.
"Tôi sẽ giải quyết tổ chức Quần Lang, cô tiếp tục hành động, ấn chết Hà gia hoàn toàn vào vũng lầy cho tôi!" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Chuyện hợp tác giữa Quý gia và thương hội Hoa Minh kia thì tôi rất vui lòng xem họ đẩy nhanh tốc độ đấy."
"Điểm này, cô không cần lo lắng. Chờ cho quan hệ của họ thêm mật thiết tôi sẽ tự mình ra tay dọn dẹp bọn họ..."
"Loại gà vườn chó xóm mà cũng dám đến đoạt cá tôi ăn!"
Trần Ngư nhịn không được trừng mắt lên, sau đó khinh thường hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu anh dám trêu chọc tôi như vậy trước mặt Hướng tổng, Lý tổng, thậm chí là đùa giỡn tôi trước mặt thư ký Dương vậy thì tôi tôn trọng anh như một người đàn ông!"
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt đắc ý nói: "Có gì không dám? Tôi là một người đàn ông trưởng thành, còn có thể để phụ nữ đè lên đầu à!"
Nói đến đây, anh lại thầm suy nghĩ: “Tôi chỉ là giả vờ thôi, không quá đáng nhỉ?”
Bốn người, đứng lại bốn phía, dường như muốn ngăn không cho Tề Đẳng Nhàn chạy trốn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!