"Hôm nay nếu không xin lỗi, chuyện này còn chưa kết thúc đâu."Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Văn Khải, hai tay đút túi quần, bình tĩnh nói.
Dương Văn Khải hai mắt cơ hồ có thể phun ra lửa, hàm răng cắn chặt, trên trán gân xanh cũng đang nhảy múa, nói: "Tốt, rất tốt, lá gan của mày cũng không nhỏ!"
"Mày không cần nói, chuyện hôm nay, cũng sẽ không dừng lại như vậy thôi đâu!"
"Không ngờ ở Trung Hải này lại có thằng điên như mày, ngay cả tao mà mày cũng dám động!"
Đang nói chuyện, một chiếc ô tô sang trọng chạy tới, dừng ở chỗ đỗ xe, cửa bị đẩy ra, Lý Thiên Lạc cùng một người đàn ông chừng năm sáu mươi tuổi từ trên xe bước xuống.
Lý Thiên Lạc sải bước tiến lên phía trước, nói: "Dương công tử, sao còn chưa đi vào? Tôi thật không dám kêu cậu chờ tôi."
Dương Văn Khải quay đầu lại, khiến Lý Thiên Lạc không khỏi giật mình, hai má của Dương Văn Khải sưng tấy, khóe miệng rướm máu, ánh mắt trở nên thâm độc và hung ác.
"Đây...Dương công tử làm sao vậy? !" Lý Thiên Lạc kinh hãi hỏi.
Dương Văn Khải cười gằn nói: "Lý thiếu, anh tới đúng lúc quá, tôi vừa rồi bị người ta đánh, anh xem phải xử lý làm sao đây?"
Lý Thiên Lạc thậm chí còn kinh hoảng hơn, Dương Văn Thái là con trai của tỉnh trưởng, cư nhiên lại bị người khác đánh? Còn có đạo lý không, còn có pháp luật không?
Anh ta ngước mắt lên nhìn, thì thấy Tề Đẳng Nhàn đứng đối diện Dương Văn Khải, anh ta lại sửng sốt lần nữa.
Là tên gia hoả này sao?
Ăn tim hùm mật gấu gì lại dám cả gan đánh Dương Văn Khải!
Người đàn ông đứng bên cạnh Lý Thiên Lạc cũng khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia không vui.
Ông ta và Lý Thiên Lạc đến đây để tìm Dương Văn Khải, vì bọn họ muốn thảo luận với Dương Văn Khải về việc thăng chức cho Lý Gia Quyền, nhờ anh ta giúp nói vài lời trước mặt Dương tỉnh trưởng.
Nhưng bây giờ, vấn đề còn chưa bắt đầu thảo luận, Dương Văn Khải đã bị người ta đánh, chuyện gì đang xảy ra vậy?
" Là cậu đánh sao?" Lý Thiên Lạc nhìn Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt nham hiểm hỏi.
Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý anh ta, chỉ lãnh đạm nói: "Tốt nhất anh nên xin lỗi chúng tôi một cách chân thành trước khi tôi tát vào mặt anh lần thứ hai!"
"Xin lỗi mày?"
"Đang đùa cái gì thế!"
"Trong từ điển của Dương Văn Khải tao, không có hai từ xin lỗi!"
"Tao nói cho mày biết, nếu mày dám đập xe của tao, dám tát vào mặt tao, hôm nay không giết mày ở chỗ này, tao sẽ viết ngược chữ Dương này!"
Dương Văn Khải nhảy dựng lên như mèo dựng lông, bị Tề Đẳng Nhàn tát vào mặt, đối với hắn mà nói, thật là xấu hổ, sao có thể phuc được chứ?
"Mày muốn Dương công tử xin lỗi thằng quê mùa như mày hả? Mày cho rằng mày xứng đáng sao?"
"Cho dù Dương công tử có xin lỗi mày, thì mày cũng tổn thọ mà thôi, bởi vì mày làm sao mà nhận nổi!’’
Hai minh tinh cũng tức giận chửi bới, cho rằng Tề Đẳng Nhàn chẳng qua là một tên hạ đẳng mà thôi, bị tông cho chết cũng đáng, yêu cầu Dương Văn Khải xin lỗi quả thực là không biết tự lượng sức mình!
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Vừa rồi trong phòng riêng của nhà hàng, có một tên tự xưng là thiếu đà chủ của Long Môn, tên đó gọi là Từ Dương cũng nói như vậy.’’-
"Đáng tiết là, tôi vẫn như cũ còn sống và khỏe mạnh."
"Các người đem súng bạc ra, có lẽ cũng có ý đó.’’
Câu nói của Tề Đẳng Nhàn khiến mọi người hơi kinh ngạc.
Hắn cư nhiên dám xúc phạm Từ Dương trước khi cùng Dương Văn Khải đối đầu? Mà còn có thể toàn thân rút lui? Làm sao có thể chứ?
Từ Dương là thiếu đà chủ của Long Môn, quyền thế bức người, có thể tùy tiện tìm vài cao thủ từ Long Môn cũng có thể khiến Tề Đẳng Nhàn chết không có chỗ chôn.
Nếu nói Dương Văn Khải thế hệ thứ hai của giới bạch đạo Đông Hải, thì Từ Dương là thế hệ thứ hai của thế giới ngầm Đông Hải!
Dương Văn Khải thờ ơ nói: "Đừng khoác lác ở đây nữa, Từ Dương là bạn của tao, dựa vào mày, cũng có thể làm anh ta chịu thiệt?’’
Lý Thiên Lạc cũng lắc đầu nói: "Dương công tử, người này thích khoác lác, không nên cùng hắn nói đạo lý nữa, cậu muốn xử lý hắn như thế nào, tôi giúp cậu!"
Dương Văn Khải hung hăng nói: "Tôi muốn chặt hai tay hai chân của hắn, đem hắn ném ra đường, để xe lớn đâm chết hắn!"
Lý Thiên Lạc lập tức gật đầu, quay người nói với người đàn ông đi theo mình: "Chú hai, chuyện này phiền chú rồi."
Người đi theo Lý Thiên Lạc đến, chính là lão nhị của Lý gia.
Lý Gia Quyền có ba cao thủ, bao gồm cha của Lý Thiên Lạc, còn có chú hai, chú ba của anh ta!
Lần trước, chú ba Lý lúc trên du thuyền bị thiếu đà chủ Hương Sơn Long Môn Trần Hùng Phi đánh bại, cuối cùng, chính Tề Đẳng Nhàn xuất thủ, đem Trần Hùng Phi hạ gục, bảo toàn thể diện của Hoàng gia.
Năng lực của chú hai Lý này cao hơn nhiều so với chú ba Lý, theo truyền thuyết, ông ấy không chỉ dày công tôi luyện Lý Gia Quyền, mà còn là một cao thủ của Hình Ý Quyền, ông ấy đã đem Hình Ý Quyền , Ngũ Hành Quyền luyện đến đỉnh cao!
Về phần lão đại nhà họ Lý lại càng thần bí khó đoán, thường xuyên thấy đầu không thấy cuối.
Nghe nói có lần lão đại Lý gia đi cùng xe với giám đốc Sở Văn hóa tỉnh, nhưng mũ của giám đốc bị gió thổi bay khỏi xe, trong chớp mắt, Lý lão đại biến mất khỏi xe, ông ta thần không biết qủy không hay quay trở lại xe, thứ mà ông ta cầm trong tay, chính là chiếc mũ đó!
Chính vì điều này mà Lý Gia Quyền đã trở nên nổi tiếng và nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của toàn tỉnh, đồng thời được biết đến như là di sản văn hóa phi vật thể của tỉnh Đông Hải.
"Được rồi, có chú hai Lý ra tay, tôi cũng yên tâm rồi!" Dương Văn Khải nhìn thấy Lý Thiên Lạc mời chú hai Lý giúp đỡ, ngay lập tức ý cười tràn đầy trên mặt, nói.
Chú hai Lý trực tiếp đi tới trước mặt, chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn Tề Đẳng Nhàn, đầy ý khinh thường nói: "Cậu tự mình ra tay, hay là để tôi đến xử lý cậu?"
"Tôi nghe nói, lần trước tam đệ của tôi bị Trần Hùng Phi đánh bại, cuối cùng, chính cậu đã đánh bại Trần Hùng Phi."
"Niệm tình cậu cũng là cao thủ, tôi sẽ giữ cho cậu chút thể diện, tự mình xử lý đi."
"Miễn cho lát nữa tôi ra tay quá mạnh, cảnh tượng sẽ không đẹp mắt chút nào!"
Sau khi mọi người nhìn thấy chú hai Lý, đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Đây là Nhị đương gia của Lý Gia Quyền đúng không? Không nghĩ tới lại được gặp ông ở chỗ này!"
"Lần trước trên TV tôi có xem qua, chú hai Lý này trong vòng một phút đồng hồ, dùng tay không liền có thể chặt đứt mười thanh sắt!"
"Chú hai Lý muốn giáo huấn cái tên điên cuồng đắc tội Dương công tử sao? thật là một chuyện vui a!"
"Nếu như hắn biết điều, không bằng tự mình kết liễu, cùng với chú hai Lý đấu, không bằng mua một lọ thạch tín tự ăn."
Danh tiếng của chú hai Lý rất lớn, hơn nữa ông ấy đã từng lên TV biểu diễn một số công phu rất ghê gớm, mọi người đều có ấn tượng với ông ấy.
Lý Thiên Lạc cười lạnh một tiếng, "Tề Đẳng Nhàn, tôi cảnh cáo cậu, công phu của chú hai Lý cao hơn chú ba Lý của tôi mấy lần đấy!’’
"Ông ấy cho cậu một cơ hội, cậu tốt nhất đừng ngu xuẩn mà không biết quý trọng, bằng không không cẩn thận bị đánh chết, đều là chuyện có thể xảy ra đấy!’’
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!