"A, không phải cô Lục Thái nói tôi không có khả năng cứu tàu thuyền Lôi thị sao? Thế nào, có muốn tôi lấy những món nợ cũ trước đây thu thập được ra cho mọi người cùng xem không?" Tề Đẳng Nhàn cười đi tới trước mặt Lục Thái, nhẹ nhàng hỏi.
Nhìn bộ dáng của anh, đám người Ngọc Tiểu Long không khỏi cảm thấy người đàn ông này thật xấu xa.
Người ta cực khổ tìm ra lỗ hổng của tàu thuyền Lôi thị năm đó, cuối cùng cũng lấy được một số tài liệu có thể dùng để làm tin tức, anh làm vậy thích hợp không?
Quả nhiên, sắc mặt Lục Thái cứng đờ, kìm nén đến mức đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng quá kiêu ngạo!"
Tề Đẳng Nhàn phớt lờ cô ta, quay sang nói với Lý Toàn Chân: "Cô Lý có muốn thử đầu tư thêm tiền để xem liệu có thể làm hạ giá cổ phiếu của tàu thuyên Lôi thị không?"
Mặt Lý Toàn Chân đen xì lại không nói gì, trong lòng liên tục chửi mẹ kiếp. Tên chó má này kém cỏi như vậy, ye vào việc được Giáo hoàng chống lưng mà ở chỗ này sủa không ngừng!
Advertisement
Dù sao cũng không ai có sắc mặt tốt, bọn họ còn tưởng rằng tàu thuyền Lôi thị là rùa trong hũ nhưng không ngờ bọn họ lại ra tay như vậy, đặt toàn bộ tín nhiệm dưới ngọn cờ của Thánh Giáo, thậm chí Giáo hoàng còn đích thân đến ký hợp đồng!
Nếu không có Tề Đẳng Nhàn thì Lôi gia sẽ không thể đưa ra quyết định như vậy, dù sao điều này chẳng khác nào giao quyền sinh tử của tàu thuyền Lôi thị cho người ngoài.
Lôi Thiên Tứ rất coi trọng Tề Đẳng Nhàn, cũng rất ngưỡng mộ chàng trai trẻ này, tuy hai người không ở chung trong thời gian dài nhưng có thể coi là bạn bè thực sự!
Một số người tư tưởng ích kỷ thường nói: “Bạn bè là thứ để bán”.
Những người như vậy chắc chắn không có bạn bè thực sự, không biết tình bạn là gì.
Tình bạn chân chính giống như Tề Đẳng Nhàn và Lục Chiến Long, Lôi Thiên Tứ và Tề Đẳng Nhàn cũng như vậy. Có thể ký thác sống chết, vĩnh viễn tin tưởng đối phương.
Họ thường không kết bạn nhưng nếu trở thành bạn bè thì tình bạn của họ còn bền vững hơn vàng.
"Chỉ có anh mới có thể hoàn thành loại chuyện lật bàn không thể tin nổi như vậy. Dù sao, trên thế giới này không có người ngoài nào có thể khiến Lôi gia có thể tin tưởng như vậy." Trần Ngư không khỏi thở dài.
Cô ấy là người đã chứng kiến nhiều hành động anh hùng của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy cũng có thể hiểu rằng chỉ có những hào hiệp như vậy mới được Lôi gia tin tưởng.
Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Mọi người lúc đó chỉ cho rằng anh ta bốc đồng và ngu ngốc nhưng họ không hiểu rằng anh ta chỉ muốn dùng hành động của mình để nói cho thế giới biết rằng sẽ có những người đứng lên vì công lý. Trên thế giới này không có gì quan trọng hơn so với nghĩa khí bạn bè."
Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn Nghiêm Mộc Long, lạnh lùng nói: “Một Lục Chiến Long ngã xuống nhưng về sau sẽ có hàng ngàn Lục Chiến Long đứng dậy! Quyền lực có thể khống chế thân thể con người nhưng không thể khống chế lòng người và cả tư tưởng khao khát tự do!"
Sắc mặt Nghiêm Mục Long ngưng trọng, hành động lần này của Lôi gia thật sự khiến người ta có cảm giác như chuông cảnh báo đã vang lên.
Tề Đẳng Nhàn có thể khiến cho một gã khổng lồ như Lôi gia giao phó tàu thuyên Lôi thị chính là chuyện làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi! Lợi ích kinh khủng như thế lại phó thác vào tay một người ngoài, quả thực khiến người ta khó tin.
"Thứ các người nhìn thấy chỉ là anh ấy mất đi cái gì, lại chưa từng nhìn xem vì vậy mà anh ấy được cái gì. Lòng người mới là vô giá!" Trần Ngư cũng bổ một đau giết người diệt tâm, mỉm cười nói.
Mọi người đều không nói ra lời, cả đám trầm mặc không nói, dường như gà trống bại trận.
Tề Đẳng Nhàn cũng không còn hứng thú với việc chế nhạo kẻ thua cuộc, đi về bên cạnh Giáo Hoàng, cười nói: "Giáo hoàng, đã làm phiền rồi."
Giáo hoàng nói: "Không có gì. Dù sao thì Lôi gia cũng là những tín đồ thành kính trong Thánh giáo của chúng ta. Họ đều là con chiên của Thánh chủ. Tôi nên chăm sóc họ."
"Đúng vậy, đúng vậy." Tề Đẳng Nhàn vội vàng đồng ý, 10% lợi nhuận không quan trọng, quan trọng là Lôi gia rất thành kính.
Giáo hoàng còn tuyên bố với các phóng viên một điều nữa, đó là ngày mai ông ấy sẽ tổ chức một cuộc mít tinh tại nhà thờ lớn Hương Sơn, hy vọng những tín đồ tin vào Thánh giáo sẽ sẵn lòng đến nghe.
Hoàng Văn Lãng, thị trưởng Hương Sơn, ngay lập tức đứng lên bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ. Hơn nữa sẽ yêu cầu phía chính phủ hợp tác trong vấn đề này.
Giáo hoàng rất hài lòng rời khỏi hiện trường, không ở lại lâu nữa, dù sao ở một trường hợp có tính thương mại như vậy ở lại lâu cũng không thích hợp.