Cái thứ gọi là khí chất này vô cùng huyền diệu.
Nhưng khí chất ở trên người Tề Đẳng Nhàn bây giờ lại có thể khiến cho người khác cảm nhận được sâu sắc.
Những tên bảo vệ này cũng coi như là những người đã từng gặp qua rất nhiều cảnh đời, bọn họ ngay lập tức bị câu nói này làm cho chấn động, ai nấy đều có cảm giác sởn gai ốc.
Tề Đẳng Nhàn thuộc vào loại người Quan Công không mở mắt, cứ hễ mở mắt là sẽ lại giết người.
Giống với Tề Bất Ngữ, thường ngày trông thì có vẻ lịch sự và hòa nhã, nhưng nếu như thực sự nổi giận và ra tay thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Hắn chỉ dùng một câu nói đã dọa cho đám bảo vệ kia ai nấy đều tái mét mặt mũi và không dám ra tay với hắn nữa.
Advertisement
“Thằng khốn nạn, mày lại dám động thủ với tao à!” Viện trưởng Ngô ngồi dưới đất khóc lóc om sòm và điên cuồng rống lên.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại và lạnh lùng nói: “Con mụ chanh chua kia, bà câm miệng lại cho tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến cho bà cả đời này cũng không mở miệng được nữa!”
Lúc này viện trưởng Ngô đã nổi trận lôi đình rồi nên hoàn toàn không thèm để ý đến những lời uy hiếp này của Tề Đẳng Nhàn, bà ta tiếp tục kêu gào: “Con đàn bà của mày đã đắc tội với thái tử của Hòa Liên Thắng, mày đừng mong sẽ được sống yên ổn!”
“Thái tử của Hòa Liên Thắng? Hắn là cái thá gì cơ chứ!” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói.
Lời này của hắn khiến cho mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đại danh của Hòa Liên Thắng vang khắp Hương Sơn, thế mà lại có kẻ dám không đặt thái tử của bọn họ vào trong mắt à?
Sau khi nói xong lời này, hắn dứt khoát cầm điện thoại lên và gọi cho một số điện thoại.
“Thị trưởng Hoàng, Hương Sơn mà ông quản lý có một bệnh viện bất lương tên là Ái Khang, phiền ông kiểm tra một chút nhé?” Tề Đẳng Nhàn đi thẳng vào vấn đề.
Viện trưởng Ngô bày ra vẻ mặt khinh thường và nói: “Diễn, con mẹ nó mày diễn tiếp đi! Nếu như mày có quan hệ với thị trưởng Hoàng thì người khác còn dám động đến con đàn bà của mày hay sao?”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều với Hoàng Văn Lãng làm gì, sau khi nói qua vài câu, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Tề Đẳng Nhàn nói với Trịnh Hữu Bân: “Ở bên ngoài có người của tôi đến chi viện, cậu đưa em gái cao kều đến bệnh viện khác để chữa trị trước! Cái bệnh viện này, hôm nay tôi phải khiến nó phải đóng cửa hoàn toàn! Tránh cho cái đám chó đẻ này tiếp tục đi hãm hại người khác.”
Thị lực của Trịnh Hữu Bân rất tốt, cậu ta nhanh nhẹn tìm lấy một cái xe lăn và nói với Giang Khuynh Nguyệt: “Giang tiểu thư, chúng ta đi trước thôi.”
Giang Khuynh Nguyệt cũng biết Tề Đẳng Nhàn muốn trút giận cho mình, cô ta gật đầu và để cho Trịnh Hữu Bân dìu mình ngồi lên xe lăn.
Chính vào lúc Trịnh Hữu Bân đang định đẩy người đi thì cô ta lại bảo Trịnh Hữu Bân chờ đã, sau đó với tay ra và tóm lấy bó hoa mà Tề Đẳng Nhàn mua cho cô ta.
Sau đó, cô ta bĩu môi với Tề Đẳng Nhàn bằng thái độ không được vui lắm và làm một cái mặt quỷ, sau đó mới để cho Trịnh Hữu Bân đẩy cô ta rời đi.
“Hôm nay bà sẽ phải trả giá cho từng lời nói và hành động của mình! Tôi cam đoan đấy!” Đợi đến khi người đi rồi, Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại và lạnh lùng nói với viện trưởng Ngô.
Viện trưởng Ngô bỗng chốc sửng sốt, bà ta liên tục lùi về phía sau và nói: “Thằng khốn nạn, mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày, Hương Sơn là một xã hội pháp trị, ban nãy mày đánh tao là mày đã phạm pháp rồi, nếu như mày còn dám động vào tao, thế thì tội danh của mày sẽ tăng lên một bậc...”
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, tiếp tục tiến về phía trước và nói: “Bà cố ý kéo dài bệnh tình của Giang tiểu thư mà không cho điều trị, còn muốn lừa gạt lấy tiền viện phí với giá trên trời, những thứ này có phạm pháp không? Sự đau đớn mà Giang tiểu thư phải chịu đựng trong suốt một đêm nên tính lên người ai đây?!”