“Ha ha ha, người này khôi hài thật, còn muốn cô Sở Băng quỳ xuống lau tay cho hắn? Ngại cô Sở Băng không sạch sẽ?”
“Chính mình là cái mặt hàng dạng gì không cần phải tự soi lại nước tiểu nhìn lại đi? Trong lòng không tự cho mình một con số sao!”
“Cậu có thể nhìn thấy được tay của cô Sở Băng chính là vinh hạnh của cậu, nhưng mà cô Sở Băng không thích cậu, cậu vẫn nên thành thành thật thật làm theo lời cô Sở Băng đã nói đi!”
Người vây xem đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng cười nhạo Tề Đẳng Nhàn, bọn họ thậm chí cảm thấy việc Tề Đẳng Nhàn có thể tiến vào căn biệt thự này chính là một loại vũ nhục đối với bọn họ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn nhóm người này cười cười, nói: “Thật là một đám liếm cẩu, cuối cùng tôi cũng biết rõ vì sao trên mạng lại nói liếm cẩu không được chết tử tế rồi.”
Mọi người tức khắc giận dữ, một đám hận không thể vén tay áo đi lên đánh người, nếu không phải cố kỵ đây là party do Hướng Đông Tinh tổ chức thì đã sớm tiến lên giẫm chết hắn rồi.
Sở Băng cười lạnh nói: “Thật đúng là thô bỉ bất kham, quả nhiên là người nghèo chí đoản. Thật không biết vì sao tập đoàn Hướng thị lại nhìn trúng một người có tố chất rác rưởi như cậu chứ?”
“Cũng khó trách vì sao mấy năm nay sinh ý của tập đoàn Hướng thị vẫn luôn không có gì khởi sắc, nói không chừng chưa tới hai tháng nữa sẽ bị chia cắt hết sạch đâu.”
“Xem ra anh mắt của Hướng tổng cũng thật chẳng ra gì cả!”
Người vây xem nghe thấy mấy lời đó thì không bình luận gì thêm, tập đoàn Hướng thị không phải là nơi mà bọn họ có thể trêu chọc vào được.
“Ngay cả tên Vương Hổ nguy hiểm kia rồi Từ Ngạo Tuyết kiêu ngạo thì sao? Nếu hai người bọn họ có thể chia cắt được tập đoàn Hướng thị thì kiếp sau tôi sẽ không phải là đàn ông.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.
Mọi người nghe thấy lời này của hắn đều hít hà một hơi, thật sự là lời nói không mất tiền mua thì muốn nói sao cũng được, tên nhãi này dám đánh giá hai người Vương Hổ và Từ Ngạo Tuyết như vậy!
“Cậu là cái thứ gì mà dám đánh giá Từ tổng như vậy? Mau chóng quỳ xuống cho tôi!” Sở Băng tức giận nói.
“Không phải cậu rất ghét người khác lãng phí lương thực sao?”
“Bang!”
Sở Băng giơ tay lên, trực tiếp ném đi một mâm bánh kem nhỏ, sau đó một chân giẫm lên miếng bánh kem dưới đất.
Cô ta nâng chân mình lên cười nói với Tề Đẳng Nhàn: “Quỳ xuống, ngoan ngoãn ăn sạch bánh kem trên đây, tô có thể suy xét buông tha cho cậu.”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, cúi xuống nhặt miếng bánh kem kia lên.
Kiều Thu Mộng thấy tình huống bên này không thích hợp, đã bước lên khỏi bể bơi, quấn khăn tắm đi về hướng bên này.
“Tề Đẳng Nhàn, sao lại thế này? Anh lại gây hoạ?” Kiều Thu Mộng thấy Tề Đẳng Nhàn chọc phải Sở Băng đại minh tinh này thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Sở Băng chính là người đã lấy được ảnh hậu, thậm chí cũng đã từng quay hai bộ phim có nguồn vốn khủng ở nước Mỹ, thanh danh cực lớn, còn là người phát ngôn của tập đoàn Từ thị, nói không chừng ở Đế Đô còn có người che chở cho cô ta nữa.
Vừa lơ đãng một cái là Tề Đẳng Nhàn lại đi đắc tội với người ta, hơn nữa còn đắc tội với Sở Băng, trái tim Kiều Thu Mộng đều bang bang nhảy lên.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời của Kiều Thu Mộng thì sắc mặt càng lạnh hơn, thậm chí còn cười với cô ta.
Mọi người thấy Tề Đẳng Nhàn nhặt bánh kem lên thì đều cười ha hả.
“Sợ, chung quy lại vẫn là sợ! Khí tràng của cô Sở là thứ mà hắn có thể đỡ được sao?”
“Mau chóng ăn đi, cậu cái đồ rác rưởi này cũng chỉ xứng ăn thứ đồ ăn ô uế như vậy thôi, đồ trên mặt bàn kia cậu một chút cũng không xứng được sờ vào.”
“Ăn nhanh lên, sau đó quỳ xuống lau tay nhận sai với cô Sở!”
Kiều Thu Mộng thấy một màn này thì sửng sốt, sau đó nói: “Cô Sở, giết người cùng lắm cũng phải cúi đầu xuống đất, không cần phải làm nhục người khác như vậy đâu?”
“Cô thì biết cái gì?”
“Sở Băng tôi cả đời băng thanh ngọc khiết, từ nhỏ lớn lên ở Đế Đô, dưới chân thiên tử, là người mà mấy người có thể so sánh được sao?”
“Hắn đụng phải tôi, mặc kệ là cố ý hay vô tình thì hắn đều phải thành khẩn xin lỗi cho tôi, nhận thức được sai lầm của mình!”
“Tôi nguyện ý cho hắn một cơ hội ăn cái bánh kem ô uế này đó là bởi vì tôi khoan hồng độ lượng, nếu không thì hiện tại ngay cả tư cách nói chuyện ở trước mặt tôi hắn cũng không có.”
“Còn cô nữa, cô lại là cái thứ gì? Có tư cách gì tới dạy tôi cách làm việc?”
Sở Băng ngạo mạn nhìn Kiều Thu Mộng, trong miệng không mặn không nhạt nói ra những lời như vậy.
Tề Đẳng Nhàn lại không nghĩ tới Kiều Thu Mộng sẽ đứng ra nói chuyện giúp mình, không khỏi liếc mắt nhìn cô ta nhiều thêm một cái.
“Hắn chẳng qua là trong lúc vô tình chạm vào cô một chút mà thôi, cần gì phải đến nỗi như vậy?” Kiều Thu Mộng nhấp môi nói.
“Không được! Hắn dựa vào đâu mà dám chạm vào tôi? Hắn cũng xứng chạm vào tôi sao?” Sở Băng lãnh đạm nói.
“Tôi chính là cao quý trời sinh so với loại hạ tiện như này!”
“Cô có biết ở cổ đại, tiện dân va chạm với quý tộc sẽ có kết cục gì không? Là lưu đày, sung quân, thậm chí biếm thành nô lệ!”
“Tôi nguyện ý buông tha hắn dễ dàng như vậy quả thực là tiện nghi cho hắn.”
Kiều Thu Mộng nghe xong lời này của Sở Băng thì trực tiếp ngây ngẩn cả người, sao còn có loại người có thế giới quan kỳ quái như vậy thế?
Cô ta cắn chặt răng nói: “Không có khả năng, chuyện này là do cô làm sai trước, hắn tuyệt đối không thể xin lỗi loại người như cô được!”
“Ha ha, Kiều tổng thật đúng là bênh vực người mình, vì cái tên chồng phế vật này của mình mà đắc tội với cô Sở đây, cô cảm thấy có đáng giá hay không?”
“Mắt của cô bị mù rồi hả Kiều tổng? Sao lại giữ gìn một tên đàn ông phế vật như vậy chứ?”
Mọi người cười vang.
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười lắc lắc đầu, nói: “Mấy người ở trong nhà tôi tác oai tác quái, lãng phí lương thực, còn muốn đảo khách thành chủ?”
“Ha ha ha, thật là chuyện cười thiên hạ, đây là nhà cậu?”
“Hướng tổng đã nói rồi, căn biệt thự này là cô ấy mượn từ tay lão tổng thần bí của Tianlai Capital mở tiệc party, từ khi nào biến thành nhà cậu rồi?”
“Nếu cậu mà có thể ở nơi như này thì lão tử chính là hoàng thượng có thể ở trong Tử Cấm Thành luôn! Đồ ngu ngốc!”
Mọi người nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì trực tiếp cười ha hả, cực kỳ khinh thường.
Kiều Thu Mộng nghe thấy Tề Đẳng Nhàn lại lấy lý do này tới thoái thác thì hung hăng trợn mắt, đây là nói dối nhiều tới mức chính bản thân cũng tự nhiên tin là vậy sao?
Cô ta trực tiếp giữ chặt tay của Tề Đẳng Nhàn, nói: “Không cần phải nói lý với cô ta nữa, chúng ta đi!”
“Tô phải dạy cho cô ta đạo lý….” Trong tay Tề Đẳng Nhàn cầm miếng bánh kem bị dẫm bẹp không vui nói.
Sở Băng lại ngăn chặn đường đi lại, nói: “Tôi cho hắn đi rồi sao? Cô xác định muốn đối nghịch với tôi?”
Kiều Thu Mộng trừng mắt nhìn Sở Băng, không nói gì.
“Bang!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!