Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cùng Ngọc Tiểu Long còn đang ăn cơm, nhướng mày, sải bước đi tới.
"Vừa rồi tôi nói, các người không nghe thấy sao? Còn không mau cút đi!" Văn Xương Võ giận dữ quát, đưa tay nâng mặt bàn lên, chuẩn bị học anh Quạ Đen xốc bàn lên.
Tay Tề Đẳng Nhàn khẽ ấn xuống bàn, bịch một tiếng, mặt bàn giống như bị một tòa Thái Sơn đè lên, không hề nhúc nhích!
Văn Xương Võ cảnh giác lui về phía sau, ánh mắt lạnh lẽo, nói: "À? Tôi đang nói sao con ả mù lòa chết tiệt này vẫn có thể kiêu căng như vậy, ra là mời cao thủ tới giúp!"
Bạch Liễu bình tĩnh nói: "Chuyện giữa chúng ta, chúng ta tự mình giải quyết, không nên liên lụy đến người khác."
Tề Đẳng Nhàn ngược lại cười đứng lên, hỏi: "Tôi khiêu khích anh sao, vừa tới đã muốn lật bàn? Chẳng lẽ không biết, tôi còn chưa ăn no sao?"
Văn Xương Võ híp mắt nhìn, cười lạnh nói: "Anh định thay Bạch Liễu nhận mối thù này?"
"Tề sư phụ..." Bạch Liễu mở miệng muốn nói cái gì đó.
Advertisement
"Đừng nói, thù này tôi nhận giúp cô! Để tôi xem cái tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu này có bản lĩnh gì." Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Hắn cũng không ưa đức tính của tên Văn Xương Võ này, lúc Bạch Liễu đang yên đang lành không dám tới gây chuyện, biết người ta bị mù lập tức tới hãm hại.
Hơn nữa, một bàn đồ ăn ngon này, muốn lật bàn đuổi người ta đi? Thật sự coi mình là anh Ô Nha à?
"Ha ha ha, bốc phét cũng giỏi đấy nhỉ! Anh đã dám nhận thù oán này của tôi và Bạch Liễu, vậy phải chuẩn bị bị đánh thành kẻ tàn phế đi." Văn Xương Võ cười lạnh nói.
Tuy Bạch Liễu mù nhưng vẫn có sự cứng cỏi của quân nhân, tuyệt đối không phải dạng người sẽ khuất phục trước cái ác.
Huống hồ, năm đó Văn Xương Võ làm bậy làm bạ nên bị cô đánh gãy chân, rồi trục xuất khỏi sư môn!
Hiện tại tuy cô không mạnh bằng lúc trước nhưng muốn cô cúi đầu trước người như vậy thì quả thực so với bị giết còn khiến cô khó chịu hơn.
Nhưng cũng may là Tề Đẳng Nhàn đồng ý tiếp quản sườn núi này.
Hơn nữa, cô biết rất rõ bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn thuộc hạng khủng bố!
“Đồ không biết sống chết, vậy hôm nay cho tôi xem anh có bản lĩnh gì, để xem anh có tư cách tiếp quản sườn núi này hay không!” Văn Xương Võ nói, dậm chân xuống đất tạo ra tiếng động lớn, dáng vẻ chuẩn bị ra tay.
Tề Đẳng Nhàn đứng im, giơ tay phải lên vẫy nhẹ với Văn Xương Võ.
Nhìn thấy đối phương làm ra động tác miệt thị như vậy, Văn Xương Võ không khỏi sững sờ, rồi nhanh chóng nổi giận!
Chỉ thấy hắn dậm mạnh chân, sức lực như sấm sét, bước một bước lớn đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vung tay đánh thẳng một quyền về phía cằm Tề Đẳng Nhàn!
Văn Xương Võ cũng coi như thuộc hàng cao thủ, nhưng người đối mặt với hắn lại là Tề Đẳng Nhàn… Một nhân vật mà trình độ quyền pháp đã đạt đến mức gặp thần không sợ!
Michael dựa vào bóng rổ hoàn thành quá trình chuyển đổi từ người sang thần.
Mà Tề Đẳng Nhàn lại là thông qua quyền pháp mà hoàn thành quá trình chuyển biến đó.
“Nếu anh đã ức hiếp Bạch Liễu mù thì tôi sẽ chọc mù mắt anh, để anh cùng cô ấy đánh một trận công bằng!” Tề Đẳng Nhàn lùi về sau một bước, né tránh một quyền này.
“Chuyện cười, chỉ bằng anh?!” Văn Xương Võ không khỏi cười to, sau khi đánh trượt một quyền thì xoay nửa người lại, đánh một quyền đến huyệt thái dương của Tề Đẳng Nhàn.
Hắn ra tay hung ác, mỗi một chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm, hoàn toàn không biết nương tay là gì.
Tề Đẳng Nhàn thuận tay che một bên tai, dễ dàng gạt bỏ nắm đấm của Văn Xương Võ, ngay sau đó bước một bước lên phía trước, rồi nhanh như chớp vung tay phải ra ngoài!
Từ đầu đến cuối Ngọc Tiểu Long đều quan sát động tác của Tề Đẳng Nhàn, cô muốn nhìn kỹ quyền pháp ở cảnh giới này sẽ có thay đổi như thế nào.
“Rắc!”
Một tiếng vang giòn.
Trong miệng Văn Xương Võ lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó ôm mặt điên cuồng lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!