Hắn hạ liễm đôi mắt, uống một ngụm rượu, giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm truyền ra: “Ta thấy ngươi có thể thoát khỏi Diêm Điện, nghĩ đến, Diêm Chủ kia cũng không hề bạc đãi ngươi.”
Nghe vậy, Phượng Cửu liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn thấy khuôn mặt hắn đều bị một đống râu che mất hơn phân nửa, cũng không thấy rõ chân dung. Tuy nhiên, ánh mắt nàng xoay chuyển đánh giá qua lại ở trên khuôn mặt hắn.
Nhìn lông mày cùng đôi mắt của hắn có vài phần quen thuộc, trong lòng nàng chợt nhảy dựng, ý cười nơi khóe môi hơi cứng lại. Giọng điệu của nàng vẫn lười biếng như cũ, mang theo vài phần tò mò hỏi: “Đại thúc, ngươi rốt cuộc là bao nhiêu tuổi? Giữ một trương râu lớn như vậy không cạo, không nóng sao?”
Lăng Mặc Hàn ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, nói: “Thói quen.”
“Ồ! Thói quen!”
Nàng cười cười, giúp hắn rót rượu: “Tới tới tới, uống rượu, khó gặp được ngươi ở chỗ này. Đúng rồi đại thúc, ngươi tới Lục Đạo thành này để làm gì?”
“Ta tới đây để giải quyết vài chuyện.” Hắn thấy nàng bưng chén rượu lên liền uống, nhíu mày, nói: “Bụng rỗng đừng uống rượu, ăn chút đồ ăn đi.” Trong khi nói, giúp nàng gắp chút đồ ăn rồi đặt ở trong chén trước mặt nàng.
Nhìn hắn nhiệt tình quá độ, Phượng Cửu hơi ngượng ngùng gật đầu: “Được.”
Hai người lẳng lặng ăn, thỉnh thoảng nói vài câu, mà Lăng Mặc Hàn tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy mình là người ngoài, thỉnh thoảng giúp nàng gắp đồ ăn.
“Ăn nhiều một chút.”
Nhìn đồ ăn đã chất đống như ngọn núi nhỏ trong chén, lại nhìn thấy hắn đang gắp một đũa qua đây, nàng vội vàng ngăn trở: “Đại thúc, đừng giúp ta gắp nữa, ngươi xem đã nhiều như vậy, ta ăn không hết.”
Nghe được lời này, Lăng Mặc Hàn lúc này mới chú ý tới đồ ăn trong chén trước mặt nàng xác thật đã được chất đống thành một ngọn núi nhỏ, không khỏi ho nhẹ một tiếng, đảo mắt có chút không được tự nhiên, tự mình bắt đầu ăn.
Phượng Cửu thấy một màn như vậy thì cười híp mắt, ánh mắt hơi đổi, nói: “Đại thúc, ngươi có quen thuộc với Lục Đạo thành hay không? Đợi lát nữa ta muốn đi mua một ít tài liệu luyện khí, ngươi có thể mang ta đi nhìn xem hay không?” “Có thể.” Hắn gật đầu nói.
Ánh mắt nàng sáng lên, lập tức nói ngay: “Vậy được, chúng ta ăn xong lập tức đi.”
Nhìn thấy hai mắt nàng sáng lên, Lăng Mặc Hàn không thể không hỏi: “Ngươi không sợ gặp phải Diêm Điện đang tìm kiếm ngươi sao?”
“Không phải đã có đại thúc ở chỗ này sao?”
Nàng cười híp mắt nhìn hắn, nói: “Đại thúc, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn ta bị bắt đi, đúng không?”
Lăng Mặc Hàn không đáp lời, lau lau khóe miệng, nói: “Đi thôi!” Giọng nói rơi xuống, cất bước đi ra ngoài.
Phượng Cửu đứng lên đi theo, nhìn thân ảnh hắn cất bước đi ở phía trước, ánh mắt khẽ nhúc nhích, tiện đà, bước nhanh đuổi kịp.
Sau khi đi xuống dưới lầu thanh toán, dưới sự dẫn dắt của Lăng Mặc Hàn, bọn họ đi tới một cửa hiệu có hai mặt tiền xa hoa thương lâu .
Nhìn vào toà nhà cao khoảng ba tầng, cùng với trang hoàng xa hoa đắt đỏ bên ngoài, ánh mắt nàng dừng trên ba chữ ở giữa: “Bách Bảo Lâu? Đại thúc, đồ vật nơi này có phải rất đắt hay không? đắt quá ta mua không nổi!”