Khi Diêm Chủ nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng ánh vào đáy mắt sẽ là khuôn mặt bị hủy, nhưng không ngờ, lại là một gương mặt tuyệt mỹ yêu diễm.
Rõ ràng thiếu niên ăn mặc một thân quần áo màu trắng, nhưng cố tình, trên người hắn phảng phất có một loại hơi thở yêu tinh yêu diễm đầy mị hoặc. Đuôi lông mày nhẹ dương, ánh mắt nửa híp, cùng với hai má trắng nõn như tuyết có chút ửng hồng, còn có cánh môi hơi sưng, tất cả hơi thở đều rất mị hoặc yêu nghiệt.
Đây là một người thiếu niên có mị lực vô biên, chưa trưởng thành mà đã yêu nghiệt như vậy, nếu như qua vài năm nữa, mị lực ấy tất sẽ không thể cưỡng lại cả nam lẫn nữ!
Nhìn thiếu niên này, đáy mắt hắn có một chút thưởng thức mờ nhạt, nhưng trong lòng lại là một sự mất mát sâu sắc.
Không phải là nàng.
Ánh mắt Phượng Cửu nhìn thẳng vào ánh mắt đang đánh giá của Diêm Chủ, bởi vì nàng biết, nếu như lúc này có một chút lùi bước né tránh, nhất định hắn sẽ nhận ra. Bởi vậy, nàng hào phóng đón nhận ánh mắt đánh giá của hắn, mặc kệ hắn nhìn xem.
Không có ngoài ý muốn, nhìn thấy trong đôi mắt hắc đồng thâm thúy của hắn loé lên ánh sáng, trong nháy mắt kia xẹt qua tia thất vọng, vẫn ánh vào đáy mắt nàng.
Nàng tung ra một đồng bạc và bước nhanh về phía lão bản, cười nói: “Không cần thối lại, tính cả vị này cho ta.” Trong khi nói, ánh mắt nàng mang theo tươi cười liếc nhìn Diêm Chủ một cái, xoay người liền cất bước rời đi.
“Đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Lão bản cầm đồng bạc nói lời cảm tạ, lại tặng cho Diêm Chủ một đĩa ăn sáng: “Vị này, nếu không đủ, cứ việc ăn.” Lúc này mới lui ra.
Mà lúc này, ánh mắt thâm thuý của Diêm Chủ nửa híp, tầm mắt dừng ở trên người thân ảnh màu trắng kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhìn thân ảnh màu trắng dần dần đi xa, trong mắt hắn chợt bắn ra một tia ánh sáng, đột nhiên đứng lên: “Đáng chết!”
Nữ nhân này! Cư nhiên dám lừa dối hắn!
Nhìn thấy chủ tử bọn họ đứng dậy liền đuổi theo, Hôi Lang sửng sốt một chút, hỏi: “Chủ tử, ngài đang làm gì vậy?” Vì sao lại đuổi theo thiếu niên kia?
“Nhanh đuổi theo, hỏi nhiều như vậy làm gì?!” Ảnh Nhất khẽ quát một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Trong khi đó, Phượng Cửu sau khi lẫn vào trong đám người, liền nhanh chóng nện bước nhanh hơn, lắc mình một cái, đã biến mất trong ánh mắt Diêm Chủ ở phía sau……
Diêm Chủ đuổi theo, lại phát hiện thân ảnh kia đã không thấy tung tích, lập tức, đi về phía trước tìm kiếm.
Hôi Lang và Ảnh Nhất đuổi theo ở phía sau, thấy chủ tử bọn họ cư nhiên đuổi theo thiếu niên xa lạ và mặc kệ ném hai người bọn họ ở nơi này, Hôi Lang không khỏi vừa đuổi theo vừa phàn nàn.
“Sở thích của chủ tử gần đây vì sao trở nên kỳ quái như vậy? Tuy rằng thiếu niên kia lớn lên rất yêu nghiệt, nhưng đó rốt cuộc cũng là nam nhân! Chẳng lẽ, chủ tử thật sự đã bị tiểu tử Quỷ Y bẻ cong? Hiện tại vừa nhìn thấy thiếu niên tuấn mỹ thì không nhịn được, muốn bắt hắn về?”
Nghe thấy những lời này, Ảnh Nhất trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi ít nói bậy đi! Để chủ tử nghe thấy thì ngươi sẽ đón nhận hậu quả.”
“Ta cũng chỉ …nói thật.. mà .. thôi…..!
Sắc mặt Hôi Lang biến trắng, ngượng ngùng nhìn chủ tử đột nhiên xuất hiện, trong lúc nhất thời, nụ cười trên mặt có chút hơi gượng gạo.
Diêm Chủ liếc mắt nhìn hắn, giọng nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo: “Bẻ cong?”