Lập tức Giang Nguyên cười nói:
- Báo sĩ Liêu cũng biết, muốn tìm vật phẩm có giá trị ngang bằng với quả hồng Vân thật không dễ dàng. Trên người tôi cũng chẳng có gì cả, chỉ có bốn trăm vạn tiền mặt. Nếu bác sĩ Liêu đồng ý, chúng ta có thể đánh cuộc.
- Bốn trăm vạn?
Nghe Giang Nguyên nói xong, những người trẻ tuổi trong phòng ăn liền than nhỏ. Thiên Y Viện cũng không quá coi trọng tiền bạc. Nhưng điều này chỉ dành cho các bác sĩ tam phẩm, thậm chí là y sư. Cái mà bọn họ muốn chính là càng nhiều dược liệu trân quý càng tốt. Tiền bạc đối với họ mà nói thì chẳng là gì. Bọn họ muốn có cũng không phải là chuyện khó.
Nhưng đối với những người chưa đạt đến cấp bậc bác sĩ tam phẩm, mà chỉ là bác sĩ thực tập hoặc kiến tập, một tháng bọn họ chỉ được trợ cấp từ năm nghìn đến một vạn mà thôi.
Tuy nơi để bọn họ dùng tiền không nhiều. Nhưng dù sao tuổi tác cũng còn trẻ, cũng không thể nào ngày nào cũng ở trong bệnh viện. Bọn họ cũng muốn ngoài du ngoạn, muốn mua quần áo đẹp, hoặc tán gái....
Cho nên, khi Giang Nguyên nói ra con số bốn trăm vạn, tất cả đều sợ hãi. Bốn trăm vạn là một con số rất lớn.
Liêu Dương cũng không khác biệt gì. Mặc dù y là cháu của thiên y sư, nhưng ngoại trừ những phương diện được tổ phụ chiếu cố đặc biệt, còn lại đãi ngộ cũng giống như báo sĩ thực tập ở các bệnh viện thông thường. Nghe Giang Nguyên lấy ra bốn trăm vạn để đánh cuộc, hiển nhiên là đã động tâm.
Quả Hồng Vân đối với bên ngoài, có tiền cũng chưa chắc mua được. Nhưng đối với một số những gia tộc thế gia muốn mua quả Hồng Vân từ Thiên Y Viện, mặc dù phải nhờ đỡ ân tình, nhưng giá phải trả cũng khoảng năm trăm vạn. Tính ra cũng không chênh lệch quá lớn.
Nghĩ đến đây, Liêu Dương thoáng do dự một chút, nhưng nhớ đến vẻ mặt lơ đễnh của tổ phụ, hơn nữa y cũng biết độ khó của cuộc thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm rất cao. Mà người ngoài muốn qua được nó, lại càng khó khăn gấp mấy lần.
Liêu Dương cho rằng chỉ cần qua mấy năm nữa, y cũng có thể thông qua cuộc thi tấn cấp bác sĩ tam phẩm. Nhưng bây giờ là không thể. Còn Giang Nguyên trước mắt, cho dù năng lực có mạnh, cũng chưa chắc có thể qua được. Hơn nữa, nếu y không đánh cuộc, ngược lại có vẻ như y đang sợ.
Liêu Dương nhìn Giang Nguyên đang mỉm cười, hừ lạnh một tiếng, sau đó trầm giọng nói
- Được, mặc dù quả Hồng Vân của tôi không phải trị giá bốn trăm vạn, nhưng nếu bác sĩ Giang đã không còn thứ nào khác để đánh cuộc, vậy thì tôi chịu thiệt chấp nhận đánh cuộc thôi.
- Được rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Giang Nguyên móc từ trong túi ra một cái thẻ, đặt lên trên bàn, cười nói
- Nếu trong đại hội khai niên năm nay, tôi không qua được kỳ khảo hạch bác sĩ tam phẩm. Vậy bốn trăm vạn này sẽ thuộc về bác sĩ Liêu.
- Nhưng nếu tôi qua được, quả Hồng Vân kia của bác sĩ Liêu sẽ thuộc về tôi.
Thấy Giang Nguyên đã đặt thẻ lên trên bàn, còn có vẻ mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng Liêu Dương đột nhiên căng thẳng, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ tiểu tử này còn cái gì để tự tin sao?
Nhưng nhớ đến phân tích vừa rồi của mình, Liêu Dương cười lạnh, rất nhanh gật đầu:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!