Buổi sáng, cả Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đều chưa thức dậy.
Đối với Phan Hiểu Hiểu, cho dù cô không có uống say, buổi sáng cũng không thức dậy sớm. Còn Tuyên Tử Nguyệt, xem như phát tiết một chút, để bản thân bình tĩnh lại. Hôm nay không dậy sớm cũng là chuyện bình thường.
- Bác sĩ Giang, tôi đã pha trà mật ong, cậu có muốn uống một chút hay không?
Vị đầu bếp mập vẫn chu đáo như cũ, mỉm cười đưa lên một tách trà mật ong. Loại trà này có thể nói rất tốt cho những người hay bị đau đầu sau khi uống rượu.
Mặc dù Giang Nguyên không có chút nào là không thoải mái, nhưng vẫn mỉm cười nói lời cảm ơn vị đầu bếp mập.
Vừa ăn sáng vừa uống trà, Giang Nguyên suy nghĩ một chút rồi rút điện thoại, nhìn một dãy số mà trước giờ hắn chưa từng gọi, chần chừ một chút rồi buông điện thoại xuống. Mặc kệ thế nào, cũng chỉ còn vài ngày nữa. là đến lễ mừng năm mới, việc này phải chờ đến qua tết rồi tính.
Ăn sáng xong, Giang Nguyên bước ra sân lái xe đi làm. Chỉ là khi lơ đãng nhìn vào kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang lặng yên đứng trên ban công nhìn xuống.
Khóe miệng Giang Nguyên vểnh lên, sau đó chạy xe về phía bệnh viện.
Chuyện tấn công bác sĩ mấy ngày trước, cuối cùng cũng đã có kết quả. Dù sao thì hung thủ vẫn còn đang nằm viện, một người cũng không thể trốn được. Về phần trên mạng, thật ra cũng chẳng có phát hiện gì đặc biệt. Những người này chỉ là cố ý tạo xu thế trên mạng, hình thành ấn tượng xấu về bệnh viện Đa khoa ba quân chủng.
Bệnh viện cũng đã trở lại yên tĩnh. Điểm duy nhất khác biệt chính là Giang Nguyên mỗi ngày đi làm phải đáp lại lời chào hỏi của nhiều người hơn thôi.
Sau khi giao ban xong, dẫn Từ Hiểu Linh đi kiểm tra phòng xong thì đã hơn 10h. Giang Nguyên vừa đi vừa nói:
- Vết thương của một bệnh nhân bị sưng đỏ, không loại trừ có dấu hiệu bị nhiễm trùng. Cho nên, cô tăng lượng thuốc kháng sinh lên, tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
- Tôi cũng có chú ý việc này, nhưng cảm giác không rõ cho lắm.
Từ Hiểu Linh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: - Vậy chúng ta nên dùng loại thuốc kháng sinh gì?
- Bây giờ chỉ dùng có ba liều thôi phải không? Đổi thành bốn liều đi.
Giang Nguyên cau mày rồi nói. Bây giờ dùng thuốc kháng sinh liều cao là cần thiết, nhưng phải có hiệu quả. Đặc biệt là đối với những vết thương hở bên ngoài. Một khi vết thương không khống chế được tình trạng nhiễm trùng, ngược lại sẽ rất phiền phức.
- Vâng.
Từ Hiểu Linh gật đầu, sau đó ôm chồng bệnh án bước vào phòng làm việc của Giang Nguyên.
Sau khi ngồi xuống, Giang Nguyên tiện tay cầm một quyển bệnh án, ký tên vào bên dưới, sau đó nói:
- Dùng thuốc gì, cân đối như thế nào, cô tự quyết định nhé.
Nghe Giang Nguyên nói, Từ Hiểu Linh có chút sửng sốt, rồi vui mừng gật đầu.
Lúc trước, Giang Nguyên vừa xem bệnh án, vừa nói cho cô biết nên tăng giảm loại thuốc gì, nhưng hôm nay, khi kiểm tra phòng, hắn chỉ nói sơ qua, bây giờ lại bảo cô tự kê đơn, điều này đối với cô chính là một sự tín nhiệm trọn vẹn, đồng thời cũng là một sự khảo nghiệm.
Đối với tình huống như vậy, Từ Hiểu Linh đương nhiên là vui mừng lẫn sợ hãi ì bọn họ là bác sĩ chuyên tu, cũng phải được người hướng dẫn của mình tín nhiệm, từng bước một tiến dần đến thời điểm không cần người hướng dẫn chỉ điểm nữa.
Lập tức Từ Hiểu Linh cầm lấy quyển bệnh án.
Bắt đầu mở ra.
Cứ như thế mà hai người tôi một quyển, anh một quyển, tốc độ so với lúc trước tăng lên rất nhiều.
Sau khi kê đơn cho quyển bệnh án cuối cùng, Từ Hiểu Linh cẩn thận đặt trước mặt Giang Nguyên, đồng thời không nhịn được mà len lén nhìn hắn. Góc nghiêng thần thánh, sống mũi cao ngất, đôi môi cong lên, đột nhiên cô cảm thấy trái tim mình loạn nhịp.
Ban đầu Giang Nguyên cũng không phát hiện được chuyện gì, nhưng với thính giác kinh khủng của mình, hắn mơ hồ nghe được tiếng trống ngực bình bịch của Từ Hiểu Linh bên cạnh, giống như sợ hãi một điều gì đó mà đập nhanh hơn.
Không khỏi quay sang nghỉ hoặc nhìn cô, thấy gương mặt của cô có chút đỏ bừng, liền hỏi:
- Hiểu Linh, có chỗ nào không thoải mái sao?
- A, không có, không có.