- Sao? Không làm được à? Anh có thể làm ba người †a, vì sao tôi không thể làm mẹ nuôi... hừ...
Phan Hiểu Hiểu bất mãn trừng mắt với Giang Nguyên, làm Giang Nguyên không biết nói sao.
Sau khi trở về đại viện Dương gia, hắn vừa bước vào đại sảnh thì đã thấy Tiểu Bảo đang cùng Dương Vân Dương chơi bóng, chẳng có vẻ gì là không quen cả.
Thấy tình hình này, Giang Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cần Tiểu Bảo có thể làm quen được thì mình cũng yên tâm rồi. Dù sao sau này mình cũng không thể nào ngày ngày ở bên cạnh nó.
-Ba...
Tiểu Bảo nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền cười khúc khích ôm bóng chạy về phía Giang Nguyên.
- Haizz... Tiểu Bảo... ối...
Giang Nguyên một tay ôm lấy Tiểu Bảo vừa chạy tới, hôn một cái lên gương mặt tròn trịa của Tiểu Bảo, hắn lập tức cảm thấy buồn bực cả ngày nay liền tiêu tan.
Dương Vân Dương thấy Giang Nguyên ôm Tiểu Bảo. cười vui vẻ thì cũng nở nụ cười, nhìn bộ quân trang trên người Giang Nguyên, ông không khỏi lắc đầu cảm thán:
- Chậc chậc... Giang Nguyên, cháu đúng là sinh ra để mặc quân phục!
Giang Nguyên cười cười, bất đắc dĩ nói:
~ Có điều bộ đồ này mặc cũng không dễ dàng gì, Trưởng phòng không biết hôm nay cháu trải qua như thế nào đâu!
Dương Vân Dương thấy vẻ buồn bực bất đắc dĩ của Giang Nguyên không khỏi hiếu kỳ nói:
- Sao? Bọn họ trao cho cháu quân hàm trung úy cháu vẫn chưa hài lòng à?
Giang Nguyên cười khổ cười nói:
- Vô cùng hài lòng, nhưng cháu không cần cái thứ này. Chú biết họ kiếm cho cháu những việc gì không? Họ sắp xếp cho cháu một chức Phó chủ nhiệm ở Bệnh viện đa khoa, kết quả còn xếp cả một chức Phó chủ nhiệm Học viên y ba quân chủng cho cháu nữa... Hai cái nơi chả liên quan này... Nghĩ là thấy đau đầu rồi!
- Hai chức? Đều cấp bậc Phó chủ nhiệm?
Dương Vân Dương đứng bên cũng sửng sốt. Ông đại khái cũng biết lần này thân phận thụ hàm của Giang Nguyên sẽ không thấp, cho nên nhìn thấy Giang Nguyên đeo hàm trung tá cũng không cảm thấy quá kỳ lạ. Có điều hắn được treo hai chức vụ, thậm chí còn là Phó chủ nhiệm thì ông hơi tò mò.
Nên biết Bệnh viện đa khoa ba quân chủng và Học viên y đều không phải nơi bình thường, có thể được làm Chủ nhiêm thì không phải chức vụ mang hư danh, mà là một vị trí có quyền lực thực sự.
Giang Nguyên gật đầu bất đắc dĩ nói:
~ Một Phó chủ nhiệm Trung tâm chấn thương chỉnh hình, một Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh... Chẳng có bền nào là ít việc cả!
Dương Vân Dương cũng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Giang Nguyên bắt đầu lóe lên chút đặc biệt, lắc đầu nói:
~ Giang Nguyên... Ngọn gió lần này của cháu e là quá lớn rồi!
- Á? Là sao ạ? Lúc này Giang Nguyên hơi nghỉ hoặc nói.
Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên cười lắc đầu nói:
- Rõ ràng cấp trên đã có người chú ý đến cháu... Nếu không hai vị trí đó sẽ không thể nhét lên đầu cháu!
- Cấp trên?
Dĩ nhiên Giang Nguyên biết cấp trên đang chú ý. mình, nhưng rốt cuộc là vị cấp trên nào? Hắn nhíu mày nhìn Dương Vân Dương nói:
~ Trưởng phòng... không phải ông cụ chứ...
~ Không phải... Nếu ông cụ sắp xếp cho cháu hai vị trí này, chắc chắn ông sẽ nói rõ với cháu... Hơn nữa sẽ tôn trọng ý kiến của cháu chứ không tùy tiện sắp xếp...
Lúc này Dương Vân Dương nhìn Giang Nguyên nói rất chắc chắn.
Giang Nguyên cũng đồng ý gật đầu, đúng vậy... Nếu thật sự là cụ Dương sắp xếp cho mình, vậy thì chắc chắn cụ Dương sẽ nói trước với mình chuyện này.
Dương Vân Dương thấy vẻ nghi hoặc của Giang Nguyên thì cũng chần chừ một chút, sau đó nghiêm túc nói với Giang Nguyên:
- Giang Nguyên... Chắc lần này cháu không nhàn rỗi được đâu...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!