- Không sợ... có ba ở đây, Tiểu Bảo không sợ...
Tiểu Bảo vui mừng ghé sát vào ngực Giang Nguyên, lắc mạnh đầu nói.
Giang Nguyên kiên trì ngồi trên máy bay trong ánh mắt hưng phấn, tò mò, kính nể của mọi người mấy giờ, cuối cùng chiếc máy bay cũng thuận lợi chậm rãi đáp xuống phi trường quân khu Bắc Kinh. Các bệnh nhân và người bị thương đều gió êm sóng lặng khiến Bạch Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng mang theo chút cảm xúc kỳ lạ.
Bạch Kiến Quân nhìn Giang Nguyên cẩn thận đi nhổ ngân châm ra cho các bệnh nhân, sau khi chân chừ một lúc vẫn đi về phía trước, khuôn mặt xấu hổ nói với Giang Nguyên:
- Bác sĩ Giang... chuyện đó... cảm ơn cậu! - Đừng khách sáo...
Giang Nguyên gật đầu, bỏ tất cả ngân châm vào trong ống châm, sau đó nhìn Bạch Kiến Quân, lãnh đạm nói:
- Sau này bác sĩ Bạch nên cẩn thận hơn, đôi lúc những chuyện ngoài ý muốn khó có thể khống chế được!
- Vâng, vâng... sau này chắc chăn sẽ chú ý hơn!
Bạch Kiến Quân biết Giang Nguyên muốn nói gì. Mặc dù bị một thăng nhãi nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi giáo huấn rất xấu hổ, nhưng anh ta cũng biết hiện tại đối phương thật sự có tư cách giáo huấn mình. Hơn nữa hắn vừa mới giúp đỡ mình nên chỉ còn cách liên tục gật đầu đáp lời.
Sau khi dứt lời, Giang Nguyên liền ôm Tiểu Bảo, vẫy tay với Dương Vũ sau đó mỉm cười đi xuống máy bay.
Lúc này, bên cạnh máy bay đã có những chiếc xe jeep màu xanh sẫm chờ sẵn. Thấy Giang Nguyên bước xuống, một thiếu úy liền bước lên, sau khi hành lễ với Giang Nguyên liền bắt tay với Giang Nguyên rồi nói:
- Chào bác sĩ Giang, tôi là Hồ Lập Dương, tôi đến đưa anh vào thành phố...
- Được, làm phiền anh rồi...
Thời tiết Bắc Kinh hôm nay không tệ, bầu trời luôn âm u nay lại hiếm khi lộ ra một bầu trời xanh lam. Ánh mặt trời trên cao chiếu ánh sáng ấm áp vào trong xe khiến tâm tình Giang Nguyên đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
- Haha... Hoan nghênh đại anh hùng của chúng ta quay về...
Giang Nguyên đi vào đại viện Dương gia liền thấy Dương Vân Dương bước nhanh ra đón.
Giang Nguyên nhìn thấy nụ cười chân thành của Dương Vân Dương cũng mỉm cười, nói:
- Trưởng phòng Dương, chú đừng chọc cháu nữa... Cháu mà là đại anh hùng cái gì, chẳng qua hoàn cảnh ép buộc cả thôi!
- Haha... Thằng nhóc cháu, chẳng biết nói mấy câu hình thức gì cả...
Dương Vân Dương vỗ mạnh vai Giang Nguyên, sau đó nhìn Tiểu Bảo đang nắm tay Giang Nguyên, ông mỉm cười ngồi xổm xuống, đưa tay nhéo mặt Tiểu Bảo, cười nói:
- Tiểu Bảo, con là Tiểu Bảo đúng không...
Tiểu Bảo nhìn thấy Dương Vân Dương mỉm cười liền gật mạnh đầu, rồi ngẩng mặt nói:
- Con là Tiểu Bảo!
- Haha... không tệ, không tệ...
Dương Vân Dương nhìn thấy bộ dạng ngẩng cao đầu kiêu ngạo của Tiểu Bảo lập tức cười hài lòng đứng dậy, nhìn Giang Nguyên, cười nói:
- Đứa nhỏ này không tệ!
- Cháu định đưa nó quay về Vân Giang hay để ở Bắc Kinh?
Dương Vân Dương nghiêm túc nói:
- Nếu để ở Bắc Kinh, trường mẫu giáo trong Sư Đại Phụ khá tốt...
- Cháu muốn đưa nó về Vân Giang... Dù sao cháu cũng sắp quay về Vân Giang rồi!
Giang Nguyên trầm ngâm một chút, sau đó nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!