Giang Nguyên quay đầu trầm giọng nói với cô gái ở bên cạnh:
- Chồng chị bị chảy máu não, bây giờ cần làm phẫu thuật loại bỏ khối máu trong não anh ta, sẽ có nguy hiểm nhất định... Chị có đồng ý làm không?
- Đồng ý, đồng ý...
Lúc này đương nhiên cô gái này liên tục gật đầu, vốn dĩ thầy thuốc đều nói với cô ta đã hết hy vọng rồi, nhưng bây giờ nếu vị thầy thuốc Giang này đã nói là có thể làm phẫu thuật thì có nguy hiểm nhất định thì đã sao? Ít nhất cũng có hy vọng.
- Được... Vậy cô đi ra ngoài đợi trước đi...
Giang Nguyên gật gật đầu với cô gái, thấy cô gái lưu luyến không nỡ đi ra ngoài rồi mới nhìn về phía bọn Tôn Nghị nói:
- Được rồi... Xin hai vị cho tôi mượn dụng cụ phẫu thuật một lát...
Thấy Giang Nguyên hoàn toàn không có vẻ đùa giỡn, lúc này vẻ mặt Vương Mịch lại trở nên nghiêm túc, nhìn Giang Nguyên nói:
- Thầy thuốc Giang... Anh thật sự muốn làm phẫu thuật sao? Chúng ta không có CT, không có thiết bị kiểm tra phụ trợ nào khác, anh làm thế nào?
Giang Nguyên cười nhạt nói:
- Thầy thuốc Tôn bảo tôi làm thì tôi làm cho hai người xem...
- Anh...
Thấy Giang Nguyên không hề để ý đến lời mình nói, sắc mặt Vương Mịch cũng có chút khó coi. Đúng là Tôn Nghị không đúng nhưng anh lại lấy người bệnh ra làm trò đùa, không thể làm như vậy. Lúc này thậm chí Vương Mịch còn hoài nghi có phải mình nhìn nhầm cái tên trước mặt này không. Trước đây tên này là người rất nghiêm túc đáng tin cậy, sao lần này lại chẳng đáng tin cậy gì thế?
- Thầy thuốc Tôn... chuẩn bị chút dụng cụ cho tôi đi...
Lúc này Giang Nguyên lại cười nhạt nói với Tôn Nghị.
- Được... Để tôi xem anh làm thế nào!
Bị Giang Nguyên khiêu khích như vậy, Tôn Nghị nhướng mày lên, lập tức cười lạnh đi chuẩn bị đồ cho Giang Nguyên.
Dưới ánh mắt kinh ngạc nghỉ ngờ lại tò mò của hai người, Giang Nguyên cầm dao cạo, lưu loát cạo tóc ở trên đầu của người bệnh, chỉ trong hai ba phút hắn đã cạo sạch đầu người bệnh.
- Thầy thuốc Giang, tay nghề không tệ mà, xem ra cho dù sau này anh không làm thầy thuốc nữa thì chuyển nghề làm thợ cắt tóc cũng không tệ!
Mặc dù Tôn Nghị ở bên cạnh kinh ngạc vì động tác của Giang Nguyên lại lưu loát như vậy nhưng vẫn không buông tha bất cứ cơ hội châm chọc Giang Nguyên nào.
Đề nghị này của thầy thuốc Tôn không tệ, sau này nhỡ tôi không còn cơm ăn thì sẽ đi làm nghề này, tôi cảm thấy tay nghề của mình thật sự không tệ... Không làm thì thật có chút lãng phí...
Giang Nguyên lưu loát thu dọn dụng cụ, sau đó lại rửa sạch phần đầu người bệnh bằng nước muối sinh lý, hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật.
Sau khi xác nhận dưỡng khí của người bệnh và máy giám sát đều bình thường, Giang Nguyên mới nhìn về phía hai người ở bên cạnh nhún nhún vai, nói:
- Xong rồi... Tôi bắt đầu đây, thây thuốc Vương, cô có thể giúp một tay không?
'Thấy Giang Nguyên không có vẻ gì là nói đùa, Vương Mịch mở to hai mắt nhìn, sau đó thở hắt ra, bước đến. Nếu tên này thật sự muốn làm phẫu thuật thì không thể một mình hoàn thành nên Vương Mịch vẫn quyết định giúp một tay. Nếu tên này thật sự làm bừa thì cô ta ngăn hắn lại là được.
Hai người mặc quần áo phẫu thuật, đeo khẩu trang vô khuẩn, đội mũ... sau đó trải khăn đứng trước bàn phẫu thuật.
Vương Mịch yên lặng nhìn Giang Nguyên, xem hắn định làm thế nào. Cô ta thấy những thứ tên này bảo chuẩn bị trước khi phẫu thuật đều là dùng để phẫu thuật chấn thương nhỏ.
“Chẳng lẽ tên này không chụp CT cũng có thể xác định vị trí sao?”
Vương Mịch nghỉ ngờ nghĩ, nếu tên Giang Nguyên này không cần chụp CT mà cũng có thể xác định vị trí thì thật đáng sợ.
Rất nhanh Vương Mịch liền chứng thực được suy nghĩ của mình vì Giang Nguyên dùng thiết bị tạo lỗ ở một chỗ trên phần đầu...