- Vị bác sĩ Giang này thật sự quá lợi hại rồi... Bác sĩ Đào nói phải đi huyện thành mới điều trị nổi cái chân đó, không ngờ chỉ tiếp một chút là xong...
Giang Nguyên ở trong cứu người, bên ngoài lại là tiếng bàn tán. Dân trong thôn đều luôn mong ngóng nhìn vào trong đại sảnh. Đặc biết là nghe con trai của ông lão bị gẫy chân kia nói, bác sĩ Giang chỉ kéo một chút liền đã nối tốt xương gãy của ông lão, hơn nữa còn không cần chuyển lên huyện. Lúc này vẻ mặt mong mỏi của dân trong thôn càng nồng đậm hơn vài phần.
Lúc này mọi người đang hưng phấn bàn tán, bỗng bên cạnh có tiếng khóc to truyền tới. Chỉ thấy một cô gái trẻ đang chăm sóc cho một người bị thương lúc này chợt nằm rạp ra đất khóc thất thanh, vừa đau đớn kêu gào:
- Khẩu Tử nhà chúng ta sáng nay sao không thể kiên trì thêm một chút chứ. Nếu chờ được bác sĩ Giang này tới... Như vậy được cứu rồi... Hu hu...
Nhìn cô gái kia khóc lóc như vậy, bên cạnh liền có người đi tới an ủi. Những người còn lại đều âm thầm lắc đầu cảm thán. Đúng vậy... Nếu vị bác sĩ Giang này có thể tới sớm mấy giờ thì không chừng có thể cứu thêm được mấy mạng người rồi.
- Ôi... Do số trời thôi...
Lúc này Giang Nguyên nhanh chóng mấy một loạt đồ vật trong hòm ra, đặt lên một cái bàn bên cạnh, sau đó nhìn bác sĩ Đào đang đổ sạch bình nước muối rồi, lúc này mới cười nói:
- Bác sĩ Đào, có muối Sodium niobate không? Chuẩn bị 1g!
- Sodium niobate sao?
Lúc này bác sĩ Đào gãi gãi đầu, sau đó nói:
- Tôi nhớ là có. Chờ tôi tới phòng thuốc xem xem... - Tốt!
Giang Nguyên gật đầu, lại chuẩn bị tất cả dụng cụ thật tốt, vừa vô cùng cẩn thận lấy ra một chiếc bao tay phẫu thuật duy nhất.
Loại bao tay phẫu thuật đã hoàn toàn vô trùng này không nhiều, chỉ có tám cái. Nhưng lúc này Giang Nguyên lại phải nghĩ tới chuyện dùng ở chỗ bác sĩ Đào này. Dù sao thì việc hắn sắp làm có yêu cầu tương đối cao về độ vô khuẩn của thiết bị và dụng cụ. Nếu dụng cụ có vấn đề gì hoặc không khử trùng chu đáo thì rất dễ xảy ra chuyện bất trắc.
Rất nhanh sau đó, bác sĩ Đào liền cầm một chai thuốc tiến vào, hưng phấn nói.
- Còn may, tôi tìm được một chai. Chẳng qua chỉ còn hai tháng là hết hạn rồi!
- Không sao đâu. Có thể sử dụng là được...
Giang Nguyên cười cười. Có thứ này đã là không tồi rồi. Hắn cũng không yêu cầu quá cao, lập tức cười, chỉ về phía bình nước muối vừa bị đổ hết ở trên bàn, sau đó nói:
- Đổ 1g Sodium niobate vào trong chai đi. Chú ý cố gắng giữ cho tương đối vô khuẩn!
Khi nó mấy từ tương đối vô khuẩn này, Giang Nguyên cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Vốn loại tình huống này nhất định phải cam đoan tuyệt đối vô khuẩn mới không có gì không may. Nhưng lúc này không có điều kiện như vậy, cho dù là tương đối vô khuẩn cũng chỉ có thể dựa vào vận may. Tất nhiên hắn không thể yêu cầu nhiều được.
Cho dù nhắc nhở bác sĩ Đào nói cần tương đối vô khuẩn, đó cũng chỉ là nhắc ông ta cố gắng chú ý hết sức mà thôi.
Lúc này bác sĩ Đào liên tục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ. Mặc dù hiện tại ông không biết bác sĩ Giang này chuẩn bị mấy thứ này rốt cục muốn làm gì nhưng giờ ông đã cực kỳ tín nhiệm bác sĩ Giang rồi. Dù sao lúc này ông chỉ cần làm theo sắp xếp, thoải mái hơn lúc đầu phải một mình chịu trận rất nhiều.
Thấy bác sĩ Đào đã chuẩn bị tốt rồi, lúc này Giang Nguyên cũng không muốn để trễ hơn, đưa tay cầm lấy đôi găng vô khuẩn, sau đó lấy một cái nhíp từ trong bao giải phẫu, kẹp một miếng bông lên, bắt đầu khử trùng tại vị trí sương sườn và nách bệnh nhân.
Nhìn động tác của Giang Nguyên, bác sĩ Đào hơi sửng sốt, sau đó dường như mới hiểu ra điều gì, hơi kinh ngạc nhìn về phía Giang Nguyên, nói: