Sau khi về đến nhà Kim sư phụ, thấy cũng đã 5h30, vừa mới bước vào cổng đã thấy có mấy người đang chờ trong nhà. Thấy Giang Nguyên tiến vào, có người hưng phấn lên tiếng:
- Bác sĩ Giang về rồi. Kim sư phụ tủm tỉm bước đến:
- Bác sĩ Giang, hương dân của thôn chúng tôi cũng rất nhiệt tình, tự mình lên núi tìm Mộc Long Căn. Sau đó đã mang về một số loại dây leo tương tự Mộc Long Căn. Tôi đã xem qua, cũng có bốn phần tương tự. Nhưng dù sao khi tôi nhìn thấy nó cũng đã cách hiện tại mấy chục. năm, cũng có chút không xác định. Cậu mau qua xem đi.
-ồ?
Nghe Kim sư phụ nói, ánh mắt Giang Nguyên sáng lên, sau đó bước nhanh đến.
- Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang, cậu mau xem có phải hay không?
Hương dân vui vẻ vây quanh hắn, cầm những sợi dây leo dài đưa cho hắn xem.
Liếc mắt một cái, trong lòng Giang Nguyên liền có chút kích động. Mấy nhánh dây này đều khô, thân hơi cứng, nhưng sau khi Giang Nguyên cẩn thận đưa lên mũi ngửi thì bất đắc dĩ thở dài.
Lão Cố cũng bước đến, nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của Giang Nguyên, trong lòng chùng xuống.
- Cảm ơn mọi người, quả thật rất giống nhưng không phải là loại thuốc mà chúng tôi muốn tìm.
- Không phải sao?
Gương mặt của hương dân cũng hiện lên sự thất vọng.
Giang Nguyên mỉm cười nhìn lão Cố:
- Lão Cố, vất vả cho các vị hương dân rồi.
Nghe Giang Nguyên nói, mặc dù có chút thất vọng, nhưng lão Cố vẫn mỉm cười, sau đó móc tiền đưa cho. mỗi người một tờ, nói:
- Các vị hương thân khổ cực quá. Mặc dù không phải, nhưng đây xem như tiền phí công sức của mọi người, mong mọi người cầm lấy.
- Ôi ôi, sao lại không biết xấu hổ vậy?
Thấy lão Cố đưa qua mấy trăm đồng, ánh mắt người dân đều hiện lên sự vui vẻ, nhưng lại có chút xấu hổ.
Kim sư phụ cũng bội phục Giang Nguyên, cười nói:
- Lão Lý, các người cũng thấy bác sĩ Giang và Cố tiên sinh cũng không phải người hẹp hòi. Nếu có thể tìm được, tôi nghĩ bác sĩ Giang và Cố tiên sinh cũng không để mọi người làm không công.
Nghe Kim sư phụ nói, hương dân đều không từ chối, vui vẻ nói lời cảm ơn.
Sau khi mọi người rời khỏi, lão Cố nhìn Giang Nguyên, cảm thán nói:
- Bác sĩ Giang, mặc dù cậu còn trẻ, nhưng làm việc đúng là ổn thỏa. Chúng ta chỉ tốn có hai ngàn, nhưng lại mua được lòng dân.
Giang Nguyên mỉm cười, nhìn đám dây leo bỏ một đống trong sân Kim sư phụ, nói:
- Cũng không có gì. Nhiều người thì thêm nhiều sức mạnh. Nói không chừng trong đống của ngày mai mang đến sẽ tìm được Mộc Long Căn. Chúng ta cũng không thể từ bỏ hy vọng được.
Bữa cơm tối cũng khá thịnh soạn, có thịt, có rượu. Xem ra lão Cố đã trả cho nhà Kim sư phụ không ít tiền phí. Lần này Giang Nguyên không uống nhiều rượu, chỉ tùy ý uống hai ly, vừa ăn vừa tán dóc.
- Kim sư phụ, xem ra tổ tiên của mọi người đều làm nghề hái thuốc.
Giang Nguyên tùy ý hỏi.
~ Đúng vậy, tám chín thế hệ nhà chúng tôi đều làm nghề hái thuốc. Lại nói tiếp, ở thị trấn Võ Nguyên này, gia đình chúng tôi là lâu đời nhất.
Nói đến điều này, Kim sư phụ cũng có chút kiêu ngạo.
- Haha, khó trách tượng thần Dược Vương trong nhà chúng ta lại có phong cách của thời đại nhà Thanh.
Giang Nguyên bưng ly rượu, kính Kim sư phụ một ly.
- Khà.
Kim sư phụ ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó nhìn Giang Nguyên có chút bội phục, rồi đắc ý nói:
~ Nghĩ không ra bác sĩ Giang lại có nhãn lực như vậy. Dược Vương nhà chúng tôi là người hái thuốc Nguyên Công nổi tiếng nhất thời đó. Cũng bắt đầu từ thời nhà Thanh, nhà chúng tôi vẫn không ngừng truyền lưu cho đến ngày nay. Ngoại trừ đời Nguyên Công, đến đời của tôi đã là thế hệ thứ tám rồi.
- Thế hệ thứ tám?