Nhưng Giang Nguyên cũng chỉ là tò mò mà thôi. Sau khi hắn dạy cho Trương Nghĩa Quân một bài học, giới trẻ ở Bắc Kinh không thèm để ý đến hắn quả thật không nhiều lắm.
Ít nhát, bối cảnh của đối phương còn cao hơn Trương phó tổng nên mới có thái độ như vậy. Nhưng trong tổ bảy người, Giang Nguyên thật nghĩ không ra có ai họ Viên nữa.
Nghĩ không ra, hắn cũng không thèm để ý nữa, cười nói:
- Trương Nghĩa Quân mà thấy tôi, nếu còn dám nói những lời này, tôi cũng không ngại để anh ta thử một chút.
Lúc này, Phan Hiểu Hiểu đã mở cửa xe, ánh mắt nhìn Giang Nguyên hiện lên chút lo lắng, vội vàng nói: - Được rồi, Giang Nguyên, chúng ta đi thôi.
Nghe giọng nói có chút lo lắng của Phan Hiểu Hiểu, Giang Nguyên gật đầu rồi bước vào trong xe.
Nhưng khi hắn vừa mới động thân, phía sau liền truyền đến câu nói:
- Đúng là dũng khí không tệ.
Nghe xong, Giang Nguyên cau mày, cũng không thèm quan tâm, chuẩn bị bước lên xe, nhưng phía sau lại truyền đến một giọng nói:
- Mặc dù tôi không quen thân với Trương Nghĩa Quân, nhưng anh đã nói ra những lời này, vậy có gan chơi với chúng tôi hay không?
Dừng một chút, giọng nói phía sau tiếp tục lên tiếng:
- Tây Sơn có một địa hình dùng để đua xe, Trương Nghĩa Quân đang ở đó. Để tôi xem là anh ta không dám nói hay là anh không dám làm.
Giang Nguyên đang giơ chân định bước lên xe, nghe được lời này, bước chân liền thả xuống.
Nếu đối phương không nói câu này, hắn thật sự là không có ý định quan tâm đến. Bây giờ chuốc lấy phiền †oái không phải là việc tốt. Nhưng nếu đối phương đã điểm tên chỉ họ, không đi thì không được hay cho lắm.
'Thấy Giang Nguyên dừng lại, gã thanh niên họ Viên cũng không nói gì, gương mặt lộ ra nụ cười trào phúng. Còn cô gái họ Triệu thì nở nụ cười:
- Thế nào? Bây giờ chúng tôi đang định đến đó xem một chút, có hứng thú cùng đi hay không?
Giang Nguyên xoay người lại nhìn gã thanh niên, sau đó cười nói:
- Chơi cái gì?
- Tây Sơn thường hay diễn ra những trận đua xe. Hiểu Hiểu cũng biết chuyện này. Tất cả mọi người đều thích.
Ánh mắt gã thanh niên vẫn hiện lên sự trào phúng:
- Anh có thể không chơi, nhưng Trương Nghĩa Quân đang ở đó. Tôi nghĩ hẳn anh cũng muốn gặp anh ta.
- Đương nhiên, nếu anh sợ thì coi như quên đi.
Nhìn biểu hiện cao cao tại thượng của gã thanh niên, khóe miệng Giang Nguyên vểnh lên, sau đó quay sang nhìn Phan Hiểu Hiểu, cười nói:
- Hiểu Hiểu, vậy chúng ta đến đó xem một chút đi?
Gương mặt của Phan Hiểu Hiểu đã tràn đây lo lắng, nhưng nhìn thấy nụ cười ấm áp của Giang Nguyên, cô do. dự một chút rồi gật đầu:
- Nếu anh đã muốn đi, vậy chúng ta cùng đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!