- Mong ông ta sinh thêm một đứa con?
Lý Diệc Dương nhìn Giang Nguyên, nghe xong những. lời này, cũng không biết rốt cuộc nó có ý nghĩa gì.
Nhưng nghe qua, dường như lần này đồng chí Phó tỉnh trưởng Dương sợ là sẽ chịu thiệt, còn về phần Dương Thiếu Cát, hình như ăn thiệt còn lớn hơn nữa.
Mặc dù không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Giang Nguyên, nhưng trong lòng Lý Diệc Dương cũng phát lạnh. Chuyện như vậy, bản thân ông cũng không biết làm sao cho thỏa đáng.
Chỉ là Giang Nguyên xuống tay quá tàn nhẫn. Nếu trực tiếp xé rách da mặt, chính là cục diện không chết không ngớt. Muốn không chết không thôi với một vị Phó tỉnh trưởng thường vụ? Lý Diệc Dương vội vàng lắc đầu, quăng đi suy nghĩ vừa rồi trong đầu. Việc này ông không biết, mà Giang Nguyên cũng không nói với ông.
Quay sang nhìn Từ Thanh Linh, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, nào, chúng ta bàn chuyện đại sự đi. Tôi đường đường là một Cục trưởng hỏi cung cậu, cậu cũng quá vinh dự đấy chứ.
- Ừm, cũng không tệ lắm.
Giang Nguyên gật đầu.
Sáng hôm sau, cặp lông mi xinh đẹp nhẹ nhàng động đậy, sau đó chậm rãi mở ra.
- Đây là đâu?
Đập vào mắt là một màu trắng, hai mắt Từ Thanh Linh có chút mơ hồ, sau đó dùng sức day trán, dần đần nhớ lại một việc, dường như sau khi cô uống xong ly rượu cuối cùng thì không còn biết gì nữa.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Linh chợt cả kinh, cố sức nhấc cái chăn lên. Nhìn thấy quần áo của mình vẫn còn chỉnh tề, hơn nữa, ngoại trừ đau đầu và toàn thân mềm nhữn ra thì cũng không có gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn xung quanh, cũng không biết là ai đã đưa cô vào bệnh viện. Cô nhớ là Trương Du Chánh uống còn nhiều hơn cả cô, nhưng cô lại không biết tại sao mình lại ngất đi.
- Cô tỉnh rồi à?
Trong lúc Từ Thanh Linh đang nghỉ hoặc, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc truyên đến từ ngoài cửa.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Nguyên cầm theo vài thứ, mỉm cười bước vào. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào chiếu vào gương mặt ấm áp của hẳn.
- Giang Nguyên.
'Từ Thanh Linh thấp giọng kêu một tiếng.
- Nào, ngồi lên súc miệng đi. Tôi có mua bữa ăn sáng cho cô này.
Giang Nguyên mỉm cười bước tới, nhẹ nhàng đỡ vai Từ Thanh Linh ngồi lên, sau đó mở một cái bình đựng nước súc miệng đưa sang.
- Vâng.
Nhìn Giang Nguyên mỉm cười đưa bình nước sang, Từ Thanh Linh nhẹ nhàng súc miệng rồi nhổ vào thùng rác, sau đó súc lại nước sạch Giang Nguyên đưa tới.
- Thế nào? Có cảm thấy khỏe hơn không?
Nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Từ Thanh Linh, Giang Nguyên mỉm cười nói.
- Chỉ hơi mệt và đau đầu.
'Từ Thanh Linh cúi đầu. Mặc dù cảm thấy rất vui, nhưng nhớ đến việc Giang Nguyên đã nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, chung quy vẫn có chút xấu hổ.
- Không có việc gì đâu. Ở lại thêm hai ngày nữa điều dưỡng là tốt rồi.
Giang Nguyên bước đến bồn nước nóng, cầm cái khăn giặt sạch một chút rồi đưa cho Từ Thanh Linh. Đợi sau khi cô lau mặt xong, lúc này mới mỉm cười đưa qua một cái bát:
- Nào, ăn chút cháo cho nóng.
~ Hôm qua...
Từ Thanh Linh vừa húp cháo vừa thấp giọng hỏi: - Ngày hôm qua có phải....
Giang Nguyên mỉm cười, sau đó gật đầu trấn an:
- Hôm qua chỉ xảy ra chút việc nhỏ, nhưng đã giải quyết xong rồi.
- Vậy anh có nói với ba mẹ em không?