Lão thái thái thoạt nhìn rất hiền từ. Mặc dù tinh thần vẫn còn chưa tốt lắm, nhưng đã có thể mỉm cười cảm ơn Giang Nguyên.
Cả đời này của Giang Nguyên chỉ có một mình lão. gia tử là người thân, khó thấy được một người già hiền từ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy thân thiết hơn, mỉm cười nói:
- Lão thái thái, người tất cát nhân thiên tướng, tất nhiên là không có vấn đề gì. Hôm nay cháu và sư phụ của cháu đến khám lại cho bà, sau đó sẽ kê cho bà ít thuốc trung y để điều trị. Mấy ngày nữa là bà có thể rời khỏi giường, trở lại như bình thường.
- Như vậy thì cảm ơn hai thầy trò rất nhiều.
Nghe mình có thể rời khỏi giường, tỉnh thần lão thái thái có chút chấn động, vui mừng gật đầu nói.
Hồ lão cũng mỉm cười tiến lên bắt mạch cho lão thái thái, tùy ý hỏi thăm tình huống.
Đối với những người già như lão thái thái, cũng không cần loại thuốc gì đặc biệt, quan trọng là chậm rãi điều trị. Nhưng rốt cuộc có thể khôi phục đến tình trạng nào thì còn phải xem năng lực hồi phục của bà.
Nhưng đối với người quan trọng như lão thái thái, Hồ lão tất nhiên là không dám chậm trễ, dụng tâm bắt mạch thật kỹ, sau đó quay sang bảo Giang Nguyên bắt mạch lại lần nữa.
Đối với bà cụ hiền lành này, Giang Nguyên rất có cảm tình. Cho nên hắn cũng hết sức dụng tâm. Thương lượng cả một lúc lâu, cả hai thầy trò mới đưa ra được một đơn thuốc. Ngay cả thuốc đại bổ như Sơn Tham lâu năm cũng dùng đến. Đương nhiên mỗi lần dùng liều lượng rất ít. Dược tính của loại thuốc này rất mạnh, lão thái thái sẽ không chịu nổi.
Trong phòng khám của Hồ lão cũng có sẵn loại Sơn
Tham lâu năm, cho nên Hồ lão cho uống trước ba thang. Ba ngày nữa sẽ đến tái khám.
Sau khi kê xong đơn thuốc, hai thầy trò định rời khỏi, ai ngờ sắc mặt của Tỉnh trưởng phu nhân đột nhiên thay. đổi, hơi tái lại, một tay giữ đầu, mày cau chặt, nói với Chủ nhiệm Triệu:
- Tiểu Triệu, cậu đi xem thuốc tôi có mang đến đây không?
- Sao, cô Tân, chứng đau nửa đầu của cô lại tái phát à?
Vẻ mặt của Chủ nhiệm Triệu khẩn trương nhìn trên bàn, rồi sốt ruột nói:
- Thuốc của cô phỏng chừng để ở nhà rồi. Bây giờ tôi gọi người làm mang đến đây ngay.
- Được rồi, bảo bọn họ nhanh một chút.
Lúc này, sắc mặt của Tỉnh trưởng phu nhân lại càng tái xanh hơn, chậm rãi bước đến một cái ghế ngồi xuống, dường như đau đầu vô cùng.
Hồ lão thấy vậy vội vàng hỏi:
- Bạch phu nhân, nơi này không có thuốc sao?
- Không có. Chứng đau nửa đầu này của tôi đã bị rất nhiều năm rồi. Bây giờ tôi chỉ dùng được một loại của Mỹ, thuốc khác cũng không có tác dụng.
Bạch phu nhân đau đớn nói.
- Ồ, vậy thì bà có dùng thử thuốc trung y lần nào chưa?
Nhìn bộ dạng đau đớn của Bạch phu nhân, Hồ lão cau mày hỏi.
Bạch phu nhân lắc đầu, thở dài nói:
- Đã uống rất nhiều rồi. Lão y sư Triệu Ngọc Tương, lão y sư Tê Lạc Dương ở Yên Kinh, thậm chí cả lão y sư Ngô Tử Giang ở Sở Nam tôi cũng đã khám qua, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Nói đến đây, chứng đau nửa đầu của Bạch phu nhân càng lúc càng tăng, tựa lưng vào ghế salon, bắt đầu rên rỉ.
Chủ nhiệm Triệu vừa mới nói chuyện xong, thấy vậy liền gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trong phòng khách, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hồ lão nói:
- Hồ lão, ngài có biện pháp nào giải quyết liền chứng đau đầu này hay không?
Hồ lão lắc đầu cười khổ. Đối với chứng đau nửa đầu nghiêm trọng như vậy, ông nào có phương pháp xử lý nào chứ. Trừ phi trực tiếp châm cứu, nhưng lúc này lại hoàn toàn không cần. Châm cứu giống như loại thuốc mê tạm thời, hoàn toàn không có lợi.
Nhưng Hồ lão cũng chú ý đến thần sắc của Giang Nguyên bên cạnh, thấy hắn dường như đang nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên, sau đó hỏi:
- Giang Nguyên, con có biện pháp nào không? Giang Nguyên mỉm cười, sau đó nói:
- Sư phụ, con có thể thử châm cứu cho Bạch phu nhân, hẳn là có công dụng.
- Ồ, châm cứu sẽ có tác dụng sao?
Nghe Giang Nguyên nói, Hồ lão còn chưa lên tiếng, Chủ nhiệm Triệu bên cạnh đã hưng phấn hỏi.
Bây giờ y đang rất gấp. Nên biết rằng từ đại viện của Tỉnh ủy đến đây cũng phải mất nửa tiếng. Bây giờ Bạch phu nhân đang phát bệnh, đợi nửa tiếng nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như có biện pháp ngay tức khắc thì tốt quá rồi.
Giang Nguyên gật đầu nói: