Giang Nguyên cũng đứng dậy, gật gật đầu với Cục trưởng Triệu rồi cùng ông ta xuống lầu. Hắn không hề lo vị Cục trưởng Triệu này sẽ giở trò gì, bây giờ hắn chỉ tò mò rốt cuộc vị Cục trưởng Triệu này giấu ở đây bao. nhiều tiền?
Hắn rất chờ mong... .
Thời tiết cuối thu vẫn hơi lạnh, vị Cục trưởng Triệu này mặc một chiếc quần đùi, rụt cổ lại, dẫn Giang Nguyên đến thư phòng ở dưới lầu.
Sau đó ông ta run rẩy lôi một hàng sách trên giá sách xuống rồi lại lấy một tấm ván gỗ bên trong ra, lộ ra một chiếc két sắt không nhỏ.
Nhìn két sắt này, Giang Nguyên mỉm cười, vị Cục trưởng Triệu này quả nhiên có hàng.
Cục trưởng Triệu cẩn thận ấn mấy mật khẩu, sau đó liền nghe thấy “tạch” một tiếng, cửa két sắt chậm rãi mở ra.
Nhìn Cục trưởng Triệu mở két sắt ra, Giang Nguyên nghiêng đầu nhìn rồi bật cười, vị Cục trưởng Triệu này thật sự có hàng.
Cục trưởng Triệu cười khan quay đầu lại, đang định nói chuyện thì sững người lại vì thấy di động trong tay
Giang Nguyên.
“Tách” một tiếng, Cục trưởng Triệu sắc mặt đại biến, kinh hoảng nói:
- Người anh em, anh thế này là... Có điều Cục trưởng Triệu còn chưa nói hết đã đột nhiên cảm thấy phần đùi bị cái gì đó đập mạnh vào, sau đó một trận đau nhức truyền đến.
Ông ta há mồm định kêu thảm thiết thì trên cổ bỗng thấy đau đớn, sau đó cả người mềm oặt, chậm rãi ngã xuống.
Nhìn Cục trưởng Triệu ngã dưới đất, Giang Nguyên cười lạnh, sau đó nhìn ba bốn trăm xấp tiền lớn và mấy chục thỏi vàng hàng trăm gam một thỏi trong két sắt, khẽ thở dài.
- Nhiều tiên quá... Thật là nhiều tiền... Thật đáng tiếc...
Giang Nguyên nhẹ thở hắt ra, lắc đầu cười khổ, sau đó giơ di động ra chụp vài tấm rồi nhìn nhìn Cục trưởng Triệu bị đánh gãy một chân, lại bị đánh ngất, cười lãnh đạm nói:
- Lần sau đừng chọc nhầm người nữa...
Nói đến đây, Giang Nguyên lại cười, nhún nhún vai nói:
- À... Đúng rồi, ông đã không còn lần sau rồi...