Bên kia trầm mặc một lúc, một hồi sau, giọng nói của Cục trưởng Lý dường như già đi chục tuổi, trầm thấp thở dài nói:
- Bác sĩ Giang, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi... Suy nghĩ của tôi ban nãy thiển cận quá...
- Được rồi, tôi cũng chỉ nhắc nhở một chút... Cụ thể vẫn mong Cục trưởng Lý tự mình cân nhắc...
Sau khi gác máy, Giang Nguyên rút khẩu súng trong áo khoác mình ra đưa cho Đồn trưởng Trương, nói:
- Đồn trưởng Trương, chút nữa kiếm giúp tôi một khẩu súng đồ chơi...
Đồn trưởng Trương nghe Giang Nguyên nói vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên. Anh ta nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Giang Nguyên, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu, nói:
- Được, tôi biết rồi...
Sau khi đến Đồn công an đường Văn Các, Giang Nguyên theo lệ tốn nửa tiếng đồng hồ để lấy khẩu cung. Ký tên xong, Đồn trưởng Trương này lại khách khí cho
người tiễn hắn về phòng khám.
Có điều đi được nửa đường, điện thoại Giang Nguyên đột nhiên đổ chuông.
Giang Nguyên còn tưởng là Cục trưởng Lý, nhưng thấy ra nhìn lại thấy số của bác sĩ La vừa mới lưu.
- Alo... bác sĩ La, tình hình như thế nào?
Giang Nguyên cười hỏi bác sĩ La. Hắn cũng không lo lắng lắm. Họ đã tới bệnh viện rồi, cho dù xảy ra tình huống xấu có lẽ cũng không phải vấn đề lớn lắm.
Nhưng, rất nhanh, sắc mặt Giang Nguyên trầm đi...
- Lá lách bị rách, số lượng tiểu cầu không đủ, chức năng đông máu cực kém...
Giang Nguyên thấp giọng lặp lại hai lần, cuối cùng hít sâu một hơi, chấp nhận sự thật này. Sau đó hắn trầm giọng hỏi:
- Vậy giờ phải làm sao?
- Tôi nghe nói ý kiến của bên trên là tạm thời chỉ có thể truyền tiểu cầu, dùng thuốc cầm máu liều lớn, truyền thêm máu... Sau đó phải xem số cậu ta thế nào...
Đầu bên kia giọng bác sĩ La trầm thấp bất đắc dĩ nói. - Vậy chẳng phải chờ chết sao?
Sắc mặt Giang Nguyên lập tức thay đổi, trầm giọng nói:
- Sao không mổ bụng, may hoặc cắt lá lách trước...
- Bác sĩ Giang... Anh cũng hiểu, làm thế rất nguy hiểm. Cấp trên không muốn làm những ca phẫu thuật vô ích. Người nhà cũng không ở đây, bên phía nhà trường cũng không thể đưa ra lựa chọn mạo hiểm như vậy...
Bác sĩ La bất đắc dĩ nói:
- Tôi cũng cho rằng lựa chọn trước mắt của cấp trên là chính xác. Nếu lại phẫu thuật lần nữa dẫn đến mất máu chỉ bằng xem tình hình hồi phục đông máu của cậu ta, nếu không không nên mạo hiểm như vậy!
Nghe được lời này, Giang Nguyên trầm mặc. Trước. kia hắn tiếp xúc với ngoại khoa nhiều nhất. Mặc dù hắn chưa từng đụng đến ca nào thế này, nhưng dĩ nhiến hắn biết rõ mạo hiểm bên trong. Lựa chọn của bệnh viện chính xác, nhưng cứ thế này, cho dù truyền một lượng lớn máu và tiểu cầu, chờ hồi phục chức năng đông máu, nhưng vì đủ các nhân tốt, tỷ lệ sống của sinh viên kia không quá 40%...
- Được, bác sĩ La, cảm ơn anh!
Sau khi gác máy, Giang Nguyên thoáng trầm ngâm, sau đó nói với cảnh sát lái xe:
- Anh cảnh sát, nhờ anh đưa tôi đến bệnh viện số 1!
- Được!
Dĩ nhiên cảnh sát lái xe sẽ không từ chối bác sĩ Giang khách quý của Đồn trưởng này. Anh ta lập tức lái
xe quay về phía bệnh viện số 1.
Giang Nguyên đến khoa cấp cứu, nhanh chóng tìm được bác sĩ La ở phòng làm việc.
Bác sĩ La thấy Giang Nguyên đến vô cùng sửng sốt, sau đó cười nói:
- Bác sĩ Giang, sao cậu lại đến đây?
- Tôi muốn xem thử tình hình sinh viên kia của tôi... Giang Nguyên trực tiếp nói.
- Ừ... được...
Bác sĩ La cũng không khách khí, lấy một bản bệnh án trên bàn làm việc đưa cho Giang Nguyên nói:
- Những kiểm tra liên quan đều ở đây, hiện tại bệnh nhân đang được năm trong phòng hồi sức cấp cứu để quan sát...
- Còn nữa, Viện trưởng Vương của viện y học và vợ của Cục trưởng Lý đều ở phòng làm việc của chúng tôi...