Nhìn đám người đã giảm bớt, Hoàng Văn Hiên cũng nhanh chóng chạy lại, cầm một thanh trường thương lên, đâm vào ngực một người đầu sói đang hung hăng lao về phía hàng rào hợp kim, lạnh giọng nói:
- Tầng phòng ngự cuối cùng không có vấn đề gì chứ?
Phó chủ nhiệm Lý lau máu tươi trên mặt, lộ nụ cười nanh ác, nói:
- Yên tâm đi ... Đương nhiên là không có vấn đề gì!
Vậy là tốt rồi ... Đám người chúng ta không thể tổn thất ở đây nhiều được, nếu không thì không có lời rồi!
Hoàng Văn Hiên rút trường thương ra, đâm mạnh vào ngực một người đầu báo khác, cười lớn nói.
Được rồi ... Ông đi đánh thức thường ủy Giang dậy, mời hắn lui lại đi ... Nhiều nhất chúng ta chỉ chống đỡ nổi năm phút nữa thôi!
Phó chủ nhiệm Lý nhếch miệng cười nói.
- Tốt!
Hoàng Văn Hiên lên tiếng, sau đó vứt trường thương trong tay đi, chạy về phía gian phòng kia.
Nhìn hầu tưoc Y Phu đang ngồi lang lang truoc cua phong, Hoang Van Hiên khổ sở cười nói:
-Hầu tưoc cac ha, chung ta nen lui lai roi ... Xin đanh thức thường ủy Giang dậy được không?
Nghe lời nói của Hoàng Văn Hiên, Y Phù quay đầu nhìn về phía tình hình chiến đấu thảm thiết tại hàng rào hợp kim, thoáng chần chừ một chút, sau đó nhìn về phía Hoàng Văn Hiên, nói:
- Không sao đâu. Mọi người cần rút cứ rút lui được ... Tôi để cho hắn một chút thời gian nữa, hẳn là sắp được rồi ...
- Nhưng mà ... Một khi rút lui rồi, chỉ sợ lại không kịp ...
Hoàng Văn Hiên vội la lên.
Nhìn vẻ lo lắng của Hoàng Văn Hiên, Y Phù mỉm cười nói:
- Tôi nói rồi, không cần lo lắng. Trưởng ban Hoàng ... Các người an tâm rút lui đi. Chỉ cần các người có thể rút lui an toàn, tạm thời còn không ai có khả năng vây khốn tôi và Giang Nguyên!
Hoàng Văn Hiên thoáng chần chừ một chút, sau đó gật đầu nói:
- Năm phut đồng hồ ... Sau năm phut nữa chung ta se khởi động trình tự rút lui cuối cùng ...
Nhìn thấy Hoàng Văn Hiên lại trở về phía bên kia tác chiến, Y Phù nhìn hai cô gái phương Đông xinh đẹp đứng đối diện, khẽ thở dài, sau đó đứng dậy nhìn hai người, nói:
- Hiện tại các cô cũng có thể rút lui trước ... Nếu như có thể đuổi kịp, chúng tôi sẽ cố gắng đuổi kịp. Nếu như không thể đuổi kịp thì cũng không cần lo lắng cho chúng tôi!
Không ... Chúng tôi không đi. Tôi phải đợi anh Giang Nguyên!
Lý Tiểu Vũ kiên trì nói.
Y Phù nhún vai khẽ, lại nhìn về phía Từ Thanh Linh bên cạnh, sau đó mới nhìn Lý Tiểu Vũ, bình thản cười nói:
- Nếu cô ở lại sẽ chỉ liên lụy cho Giang Nguyên thôi ... Chẳng lẽ cô không hiểu sao?
- Nếu như chỉ có tôi và Giang Nguyên, lúc nào chúng tôi cũng có thể rút lui khỏi nơi này cuối cùng ... Hoặc là lẻn vào sâu trong thế giới này. Không ai có thể ngăn cản chúng tôi được ... Nhưng nếu có hai người, như vậy thì chúng tôi chỉ có một khả năng ... Cô hiểu rồi đấy!
Nghe Y Phù nói vậy, mặt Lý Tiểu Vũ lộ vẻ tức giận nhưng lại khôi phục bình tĩnh rất nhanh, sau đó nhìn về phía Từ Thanh Linh, nói:
- Như vậy thì chúng ta ra cửa động trước chờ anh ấy vậy!
-Ừ ...
Từ Thanh Linh lại không hề chần chừ, gật đầu xong nhìn về phía gian phòng của Giang Nguyên, sau đó cùng Lý Tiểu Vũ đi về hướng cửa động.
Không bao lâu sau, rốt cục chỗ hàng rào hợp kim truyền tới tiếng răng rắc ...
Nhìn thay hàng rao hợp kim đã bắt đầu nghiêng đi, Hoang Văn Hiên nổi giận gầm lên một tiếng:
- Mọi người lui lại!
Hoàng Văn Hiên ra lệnh, mọi người liền mang theo vũ khí, xoay người bỏ chạy ...
Phía yêu tộc thấy Nhân tộc bắt đầu chạy trốn cũng liền bùng lên những tiếng hoan hô hưng phấn.
Mà hàng rào hợp kim bị bọn chúng tấn công cũng chính thức nghiêng về hướng này rồi ...
Chẳng qua lúc này Thiên Y viện lui lại đã gần hoàn thành một phần ba. Hai phần ba còn lại đang xếp hàng, mang theo vài sợi dây thừng leo lên phía trên ...
Rầm rầm. Trong một tiếng nổ lớn, rốt cục hàng rào hợp kim kia không chịu nổi nữa, đổ rầm xuống mặt đất.
Mất đi hàng rào ngăn cản yêu tộc, nhìn nhân tộc cách đó không xa, đám yêu tộc lộ nụ cười tàn nhẫn, đang muốn lao về phía Nhân tộc, cho đám Nhân tộc đáng chết này nhấm nháp chút mùi vị tử vong.
Đột nhiên thấy có mấy Nhân tộc lộ vẻ tươi cười quỷ dị ...
Đám yêu tộc đang lao về phía trước còn chưa kịp tỉnh táo lại liền thấy đám người này bỗng kéo mạnh một sợi dây!
Sau đó, rất nhiều yêu tộc cảm thấy dưới chân bỗng mát lạnh, dường như có vật gì đó chui ra vậy.
Chờ tới khi bọn họ kịp phản ứng, liền thấy muội bàn chân mình dường như bị một loạt những cây châm bạc sắc bén đâm xuyên qua vậy ...
Mà máu chảy ra lại một màu đen kịt ...
Đám yêu tộc chỉ kịp thoáng kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó liền nhũn ra ngã xuống ...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!