- Hiện tại cô ấy đã trên đường tới đây rồi ... Sắp tới nơi rồi ...
Gần một tiếng sau, nhìn thấy Tuyên Tử Nguyệt đi cùng lão y sư La Thiên Minh vào cửa động, sắc mặt Giang Nguyên cứng đờ lại ...
- Nếu việc này liên quan tới đại cuộc ... Em cũng không có ý kiến gì ... Dù sao em cũng quen Thanh Linh và Tiểu Vũ, cũng thấy các cô ấy không tồi ... Mà hiện tại không phải là chỉ nhiều thêm một hai người thôi sao ...
Vẻ mặt Tuyên Tử Nguyệt bình tĩnh, mặc dù trong mắt có vẻ ghen tuông và chua xót mờ nhạt nhưng vẫn nhìn Giang Nguyên dịu dàng nói:
- Viện trưởng nói huyết mạch của anh tương đối tốt, nên lưu lại nhiều con cháu một chút, có lợi cho Nhân tộc chúng ta ...
- Huyết mạch tương đối tốt?
Giang Nguyên không nhịn được trợn trừng mắt. Mình có phải là Ngựa xích thố đâu, còn nói là huyết mạch tương đối tốt ...
Lão y sư La Thiên Minh đứng cạnh đó, sắc mặt cũng hơi xấu hổ, nhìn chẵm chẳm vào Giang Nguyên, lạnh giọng nói:
- Chuyện này không phải do chính con gây ra sao? Tử Nguyệt không tiện nói con, sư phụ như ta vẫn phải dạy dỗ con một hồi ...
Nếu trước kia không phải con lưu tình khắp bên ngoài, sao hai đệ tử của Tôn sơn trưởng lại có tình ý với con như vậy? Bằng không thì cũng không bị Tôn sơn trưởng lấy ra làm điều kiện ...
- Con nói con có làm Tử Nguyệt thất vọng không? Hả!
Giang Nguyên đàng hoàng nghe sư phụ răn dạy nhưng lại không dám nói lời nào. Hắn hiểu rất rõ, hiện tại không còn là chuyện mình muốn như thế nào nữa. Tất cả mọi người đã quyết định thay mình rồi ...
Loại tình huống này, nếu không để ý, dù mình có phản đối cũng không phản đối nổi ...
Về chuyện sư phụ nói dạy dỗ mình, trên cơ bản đều là nói thay Tử Nguyệt. Cho nên Giang Nguyên cũng chỉ có thể đàng hoàng lắng nghe ...
Y Phù đứng một bên, nhìn cảnh tượng này chỉ mỉm cười, cũng không nói gì cả ...
Đám người phó chủ nhiệm Lý và Hoàng Văn Hiên đứng bên ngoài phòng, mặt cố gắng nín cười.
Trưởng ban Hoang ... Việc này chỉ sợ đám người viện trưởng cho phép nên mới thế. Phúc khí của thường ủy Giang quả không nhỏ nhỉ ... Hai đệ tử của Tôn sơn trưởng kia đều là tuyệt sắc giai nhân!
Mặt phó chủ nhiệm Lý đầy ý cười nói.
Hoàng Văn Hiên cũng cười khan hai tiếng, đáp:
- Ha ha ... Đúng vậy ... Nếu không phải viện trưởng lên tiếng, việc này đương nhiên không dễ giải quyết ... Chẳng qua hiện tại tốt rồi, vẹn cả đôi đường ... Thường ủy Giang quả là có phúc mà!
Việc này nhanh chóng được quyết định, hơn nữa do lão y sư La Thiên Minh là sư phụ Giang Nguyên tự mình gọi điện xác nhận với Tôn Diệu Nguyệt.
- Tốt rồi ... La y sư, việc này chúng ta tạm thời quyết định như vậy. Đến lúc đó sẽ xem để đệ tử nào của tôi cưới rồi nói tiếp đi ...
Tôn Diệu Nguyệt nhẹ nhàng ngắt điện thoại, quay đầu nhìn về phía môn chủ Cổ Môn đại nhân vẻ mặt ngẩn ngơ bên cạnh, hừ một tiếng nói:
- Được rồi, việc này đã quyết định rồi, ông đã hài lòng rồi chứ?
Lưu Phong mỉm cười nói:
- Tất nhiên, hiển nhiên như thế là tốt nhất. Tất cả linh dược cần đến, sơn trưởng đại nhân cứ lấy trong nội khố là được!
- Tôi nói này Lưu Phong, chuyện này ông thoải mái nhất rồi. Hiện giờ tốt lắm, bản sơn trưởng phải bồi cả đệ tử ra ngoài rồi ...
Tôn Diệu Nguyệt nhìn Lưu Phong, hừ hừ nói.
Lưu Phong mỉm cười đáp:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!