- Vậy tiếp theo cậu định làm gì?
Tôn Diệu Nguyệt nhìn về phía đại doanh yêu tộc vẫn lố nhố đầu người phía dưới.
Giang Nguyên nhún vai đáp:
- Cô không phát hiện ả hiện tại tôi ngày nào cũng phải liều mạng uống thuốc sao? Uống tới mức không ăn nổi cơm nữa đấy à!
.....
Vẻ mặt Tôn Diệu Nguyệt đồng tình nhìn Giang Nguyên. Mỗi ngày uống thuốc ba bữa như thế, tuy rằng mùi vị không tồi nhưng ngày nào cũng uống, thế thì đúng là ngán bằng chết.
- Cậu uống thuốc như thế có thể giúp cái kia ... Giải phong sao?
Tôn Diệu Nguyệt còn hơi hoài nghi nhìn Giang Nguyên, nói:
- Cậu không định mượn việc công để lo việc tư đấy chứ?
Giang Nguyên buồn bực lắc đầu nói:
Thuốc nay đều là tôi mượn cô, cung khong phải lấy danh nghĩa của viện, làm gì có chuyện lấy việc công để lo việc tư chứ?
Neu lay cong lo tư thì toi cung khong phai ep minh đien cuong uong thuoc mỗi ngày như vậy ...
- Vậy đại khái còn khoảng bao lâu nữa cậu mới giải phong được?
Tôn Diệu Nguyệt hừ một tiếng nói:
- Nhiều linh dược như vậy, không sợ no bể bụng à!
- Nếu có đầy đủ linh dược thì chắc là nhanh thôi!
Giang Nguyên cười bất đắc dĩ, nói:
- Chẳng qua cô cũng biết rồi, linh dược còn chưa đủ!
- Còn chưa đủ? Tôi đã chuẩn bị cho cậu bốn phần siêu phẩm và mười hai phần linh dược thượng phẩm rồi ... Cậu còn bảo chưa đủ ?!
Tôn Diệu Nguyệt kinh ngạc nói.
- Đương nhiên là không đủ rồi ... Đầu tiên tôi đã ăn trống cả viện chúng ta rồi ... Cô cho rằng mười mấy phần linh dược này thật sự có thể giúp tôi hoàn thành hay sao?
Đoi mat voi vẻ cam tuc cua Giang Nguyen, Ton Dieu Nguyet chỉ co the tho dai, đáp:
Được rồi đưoc rồi ... Cau an trưoc đi. Không đủ thì toi lại đi thương lượng với Lưu Phong ... Chẳng qua cứ tiếp tục như vậy thì chắc sản lượng linh dược trong hai ba mươi năm nữa của Thiên Y viện các người cũng phải đưa cho Cổ Môn chúng tôi hết thôi!
- Đã nói rõ rồi đấy, không được quỵt nợ!
- Không quỵt nợ ... Tuyệt đối không quyt nợ ... Đến lúc đó nhất định trả đủ, nhất định trả đủ!
Giang Nguyên còn chưa kịp nói, Hoàng Văn Hiên bên cạnh thấy vị sơn trưởng đại nhân không ngờ còn có khả năng cho mượn linh dược, vội vàng vui vẻ ra mặt nói lời cam đoan.
- Phù ...
Nhìn vị thành viên Viện ủy hội của Thiên Y viện này vui vẻ ra mặt như thế, Tôn Diệu Nguyệt cũng chỉ có thể thở dài. Hiện tại đã tới mức không còn để ý tới mặt mũi như vậy rồi, thật sự là quá đáng thương ...
Những ngày tiếp theo, tình huống tiến công của yêu tộc giảm đi rất nhiều. Mà mọi người trong trụ sở của Thiên Y viện tại Long Sơn cũng mừng rỡ nhàn nhã. Dù sao tất cả mọi người đều đang vừa cần thời gain, vừa chờ Giang Nguyên giải phong cho Cửu Vĩ, lại vừa đợi bộ lạc Vu Sư có một câu trả lời thuyết phục.
Phía Giang Nguyên cơ bản ngồi ngày đều ngồi lỳ trong phòng, uống thuốc, tập luyện rồi ngủ ...
Đương nhiên thật ra chuyện tập luyện cũng không đơn giản. Gần đầy mỗi ngày trừ việc luyện Ngũ Cầm Hí ra, hắn còn cố ý tìm hai vị lão tiên sinh ngoại viện ở trụ sở giúp mình luyện tay ...
Rèn luyện được hai ngày, hai vị lão tiên sinh đều tỏ vẻ áp lực quá lớn ...
Đầu tiên hai người còn có thể đấu khó phân thắng bại với vị thường ủy Giang này, thậm chí hơi chiếm thế thắng. Nhưng ngày thứ hai, hai người liền cảm thấy đánh tới đánh lui, không chiếm được chút thế thắng nào cả.
Đến ngày thứ ba, hai người liền bị đồng chí thường ủy Giang này áp bức mạnh.
Luyện vài ngày rồi, thấy hai vị lão tiên sinh chịu áp lực quá lớn, đám người Hoàng Văn Hiên đều lộ vẻ đồng tình, đương nhiên cũng lộ vẻ đầy mong đợi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!