Những học thuyết kinh mạch, ngũ hành, phủ tạng... trong Trung y, đều là những nền tảng cơ sở của Trung y. Tuy Trương Nghị Vĩ học khoa lâm sàng của Tây y, nhưng suy nghĩ và cách nhìn của cậu ta như vậy, không phải chỉ những người học Tây y mới có. Thậm chí có rất nhiều người học Trung y đều nghỉ ngờ lý luận kinh mạch này rốt cuộc có tồn tại thật không.
Cho dù là ngũ hành hay kinh mạch, đều là những thứ họ không thể tự cảm nhận được, thậm chỉ là không thể nào xác thực qua thực tiên, chỉ có những nhân tài đặc biệt mới có thể...
Nghĩ tới đây, Giang Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu cười khổ. Hắn biết, nếu như hôm nay không phải hắn đứng trên bục giảng, chắc chắn Trương Nghị Vĩ sẽ không dám †o gan bày tỏ suy nghĩ của cậu ta. Những sinh viên khác cũng giống như Trương Nghị Vĩ, chỉ đem theo tâm lý ứng phó với kỳ thi sắp tới để học những thứ này chứ chắc chắn sẽ không to gan đi kháng cự những điều này.
Mà lúc này, những sinh viên khác cũng như cậu ta, đều có suy nghĩ này. Nếu mình không thể khiến họ phục, e là sau này mình giảng bài sẽ không ai tin tưởng nữa.
Giang Nguyên thoáng trâm ngâm rồi cười gật đâu nói:
- Được... Bạn học Trương Nghị Vĩ, nếu bạn nói không tin vào tồn tại của kinh mạch... Tôi nghĩ cũng có rất nhiều bạn khác cũng có suy nghĩ giống bạn...
- Thế này đi... Cậu lên bục giảng, tôi sẽ cho cậu cảm nhận thử sự tồn tại của kinh mạch, có được không?
Các sinh viên xung quanh nhìn Giang Nguyên đứng trên bục giảng cười tủm tỉm nói những lời này đều sửng sốt. Sau đó, trên mặt họ đều lộ ra vẻ vô cùng hứng thú.
- Trương Nghị Vĩ... Đi đi...
Triệu Vân Cường ngồi cách đó không xa hưng phấn giật giây nói với Trương Nghị Vĩ.
- Đúng đúng... Trương Nghị Vĩ... Đi đi... Chúng tớ cũng muốn biết rốt cuộc kinh mạch nó như thế nào...
Vương Ngọc Linh lúc này cũng hưng phấn lên tiếng.
Cả hai người này đều là những người cực kỳ bội phục Giang Nguyên. Nếu như Giang Nguyên có thể khiến cho Trương Nghị Vĩ cảm nhận được sự tồn tại của kinh mạch, bọn họ cũng vô cùng hứng thú.
Trương Nghị Vĩ bị mọi người giật giây nên bước nhanh đi, sau khi đến trước bục giảng, cậu ta chờ Giang Nguyên dạy cậu ta cảm nhận kinh mạch của bản thân.
Giang Nguyên thấy Trương Nghị Vĩ đi đến liền cười gật đầu, sau đó nói với mọi người:
- Tốt... Nếu Trương Nghị Vĩ đã đặt câu hỏi này rồi, vậy tôi sẽ giúp cậu ấy cảm nhận được sự tồn tại thật sự của kinh mạch. Như thế về sau có lẽ mọi người sẽ không còn nghi ngờ những lý luận y học truyền thống nước ta nữa!
- Đúng đúng... Thầy Giang, thầy mau bắt đầu đi... Bọn em cũng muốn xem thử như thế nào...
Đám sinh viên xung quanh lúc này nghe thấy Giang Nguyên bình tĩnh như vậy đều hưng phấn nói.
Chỉ có Trương Du Chính khế cau mày ghé sát tai Từ Thanh Linh, cười lạnh nói:
- Sao có chuyện này chứ? Chỉ sợ chút nữa thầy Giang sẽ dùng một mớ lý luận linh tinh để qua được cửa này!
Lúc này Từ Thanh Linh mở to mắt nhìn Giang Nguyên trước mặt. Trong mắt cô tuy có chút nghỉ ngờ nhưng dường như vẫn tin tưởng Giang Nguyên. Cô tương đối hiểu tính cách Giang Nguyên. Mặc dù ba năm nay Giang Nguyên đã thay đổi không ít, nhưng Từ Thanh Linh tin, Giang Nguyên làm việc luôn rất bình ổn, nếu không phải chuyện nắm chắc, chắc chắn sẽ không nói lung tung.
Nếu Giang Nguyên dám nói ra như vậy, chắc chắn sẽ không nói năng lung tung. Cho nên trong mắt cô hiện lên chút khinh thường đối với những lời của Trương Du Chính ngồi bên cạnh. Tuy cô không ghét Trương Du Chính, nhưng cô tương đối không thích Trương Du Chính công kích Giang Nguyên. Cô lập tức lãnh đạm nói:
- Cứ nhìn đã... Lát nữa sẽ biết thôi!
Trương Du Chính nghe thấy Từ Thanh Linh không mặn không nhạt nói vậy trong trong mắt thoáng hiện tia thất vọng. Cậu ta vốn đã cảm thấy quan hệ của Giang Nguyên và Từ Thanh Linh không giống bình thường. Cho nên cậu ta mới nghĩ đủ mọi cách để đả kích hình tượng Giang Nguyên trong lòng Từ Thanh Linh. Giờ có cơ hội này dĩ nhiên cậu ta sẽ không bỏ qua.
Ai ngờ Từ Thanh Linh lại nói vậy với cậu ta không chút động lòng. Cậu ta lập tức buồn bức, nhìn chăm chăm Giang Nguyên, căm tức nói:
- Được, xem thử anh có thể làm được tích sự gì...
- Trương Nghị Vĩ, cậu đưa tay phải ra đi.
Giang Nguyên mỉm cười nhìn Trương Nghị Vĩ nói.
Trương Nghị Vĩ nghe Giang Nguyên nói vậy thì cũng làm theo yêu cầu của Giang Nguyên, đưa tay phải ra, chờ xem thầy Giang làm cách nào để cậu ta có thể cảm giác được sự tồn tại của kinh mạch.
Giang Nguyên thấy Trương Nghị Vĩ đưa tay ra, liền cười nói với mọi người: