Ma thú mà bọn họ đang cưỡi, vừa cảm nhận được cỗ thần uy này, tứ chi bắt đầu run lên, sau khi bước lên trước được một đoạn thì không dám đi tiếp nữa, nằm bò trên mặt đất, cho dù đám người đầu thú có thúc như thế nào cũng vậy.
Sư Mang hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ át chế kích động và nghi hoặc trong lòng, vẫy tay ra hiệu tất cả người đầu thú xuống ngựa, đi về phía trước.
Cho dù như thế nào, mình nhất định cũng sẽ là người đầu tiên chạy tới.
Sau khi chạy tới, hai mắt Sư Mang hơi khựng lại, vì gã thấy đứng trước phân thân vị Thần minh đó là đám nhân tộc đáng chết kia.
Dưới chân Sư Mang hơi chần chừ một chút, sau đó lại ngang đầu nhìn phân thân thần minh to lớn lẳng lặng nhìn mình. Gã cắn răng, chậm rãi bước tới.
Lúc gã đứng cách mọi người khoảng hơn mười thước liền quỳ một chân xuống lấy tay phủ ngực, cung kính nói: "
- Tiểu yêu Sư tộc Sư Mang, cung nghênh miện hạ giáng lâm ...
Những người đầu báo, người đầu sói sau lưng Sư Mang cũng vội vàng làm theo, quỳ hai gối xuống đất, không dám ngẩng đầu lên, cung kính đồng thanh nói:
- Tiểu yêu cung nghênh miện hạ giáng lâm!
- Ừm ... Ngươi tên Sư Mang?
Cửu Vĩ gật đầu, nhìn qua đám người đầu thú này, đôi mắt như hồng ngọc sau khi nhìn cham cham Su Mang đang quỳ gối thì nhe nhang chop chop, uy nghiêm nói:
Trên người ngươi còn mang ít huyết mạch của Hồ tộc ta ...
- Miện hạ thần uy cuồn cuộn ... Tổ mẫu đời thứ hai của tiểu yêu là Tam vĩ hồ ...
Trong lòng Sư Mang khẽ vui mừng, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Cửu Vĩ, cung kính nói:
- Không biết miện hạ tôn vị là ...
Ta la Tinh Linh Cuu Vĩ nhat tộc ...
Cửu Vĩ hơi ngạo nghễ ngẩng đầu lên nói.
Nghe Cửu Vĩ nói vậy, hai mắt Sư Mang thoáng đông lại, sau đó càng khiêm nhường cúi đầu nói:
- Hóa ra đúng là Tinh Linh miện hạ ... Yêu tộc dưới đất ta ngàn năm không gặp thượng thần, nhưng vẫn hiểu giáo huấn của phụ thần, trông mong có một ngày có thể một lần nữa nhìn thấy uy nghiêm thượng thần ... Hôm nay đúng là may mắn của Sư Mang và yêu tộc, có thể gặp phân thân miện hạ giáng lâm!
- Ùm ...
Cửu Vĩ nhìn bộ dạng hưng phấn cung kính của Sư Mang thì khẽ nhẹ nhàng gật đầu một cái, thở dài nói:
- Năm đó Braun thương hại các ngươi, xây dựng thế giới dưới đất, chứa tạp huyết các tộc, dẫu sao huyết mạch cũng không thuần, tương lai các ngươi cũng không thể nào hóa hình được.
- Bây giờ xem ra, không biết nên nói là tốt hay xấu ... Chí ít đến giờ các ngươi vẫn còn tiếp tục kéo dài ...
Cửu Vĩ uy nghiêm những người đầu sói, người đầu báo và cả người đầu hồ ly đứng sau lưng Sư Mang, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Đại vương của các ngươi đâu?
Nghe Cửu Vĩ nói vậy, Sư Mang hơi chần chừ, giương mắt nhìn hai con mắt uy nghiêm của Cửu Vĩ, cùng với thần uy cuồn cuộn trên người phân thân, nuốt nước miếng một cái, vội vàng trả lời:
- Lúc này Đại vương vẫn đang ở vương cung ... có điều ..
- Có điều, chắc ông ấy cũng đã cảm nhận được thần uy của miện hạ, có lẽ đang đến đây ...
Cửu Vĩ hài lòng gật đầu một cái, nói:
- Được ... Vậy lần này ta chờ hắn đến!
- Vâng ... Cẩn tuân chỉ dụ của miện hạ!
Sư Mang cung kính nói, sau đó vung tay về phía các thuộc hạ sau lưng, trầm giọng nói:
- Mau đứng hai bên miện hạ, chờ Đại vương đến.
Mấy chục tên người đầu thú vội vàng tiến lên, bảo vệ hai bên Cửu Vĩ. Nhưng nhìn thấy Giang Nguyên đứng trước Cửu Vĩ, trong mắt mấy tên người đầu thú này lóe lên tia địch ý, muốn tiến lên đuổi đám Giang Nguyên cách Cửu Vĩ một chút!
Lúc này hai mắt Sư Mang rũ xuống, giống như không chú ý đến tình hình hiện
tại.
Hai vị Đại vu sư nhìn thấy động tác của đám người đầu thú này liền bày ra bộ dạng vệ sĩ trung thành, ngăn trước người đám người đầu thú này.
Lúc này hai vị Đại vu sư không có chút biểu hiện kính trọng những Thần duệ kia mà hoàn toàn bái phục Giang Nguyên.
Thấy động tác của đám người đầu thú này, đôi mắt đỏ máu của Cửu Vĩ khẽ lóe lên, lên tiếng nói:
- Dừng tay!