Tôn Diệu Nguyệt chậm rãi gật đầu. Cô yên lặng không nói lại nâng ly trà lên chậm rãi nhấp một miếng. Một lúc sau, cô nhìn Lưu Phong phía đối diện, thở dài nói:
- Lần này phiền phức rồi!
- Ừm, đúng là hơi phiền phức!
Sắc mặt Lưu Phong cũng nghiêm nghị gật đầu.
Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ ở bên cũng đều biết, chuyện lần này thật sự hơi phiền phức. Trên thực tế, nếu Tuyet Y Đường không có quan hệ tốt với Thiên Y viện, Cổ Môn sẽ khá vui mừng. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, đây là đạo lý ngàn năm không đổi, và thực sự cũng rất có lý.
Ít nhất, sau khi Cổ Môn biết Tuyệt Y Đường tồn tại, tuy kinh ngạc vì tổ chức này có thể ẩn nấp im hơi lặng tiếng bao nhiêu năm như vậy, nhưng cũng chẳng có gì là không vui cả. Về sau họ lại tra ra đường chủ đương nhiêm của Thiên Y viện có quan hệ cha con với Giang Nguyên, điều này cũng không khiến mọi người của thấy Thiên Y viện và Tuyệt Y Đường rất có khả năng sẽ cùng phe với nhau.
Nhưng giờ, tình hình đã lặng lẽ đảo lộn. Là ông chủ đứng sau Thiên Y viện, lại đích thân đến thăm Thiên Y viện, hơn nữa thái độ thân cận, chỉ e lần này thật sự có vấn đề rồi.
Xem ra Lý Nguyen Ban chac chan co chuyen can nho Thien Y viện, nếu không sao có thể chủ động thân cận với Thiên Y viện?
Tôn Diệu Nguyệt đột nhiên lên tiếng nói.
Chân mày Lưu Phong hơi thẳng đứng, chậm rãi gật đầu, nói:
- Mau chóng điều tra!
Lúc này, cha con Tề gia vừa ra khỏi Tổng đàn Cổ Môn, vẻ hưng phấn trên mặt còn chưa tiêu tan. Lần này Tê Lãng đặc biệt dẫn con trai tới bái kiến Môn chủ Cổ Môn là muốn hai bên quen mặt trước, sau đó kéo gần quan hệ với Môn chủ, nhưng không ngờ lại gặp được cơ hội như thế này.
Mặc dù chuyện này e là vẫn chưa quá chắc chắn, nhưng cũng đủ để hai cha con vui mừng, giống như một tên ăn mày gặp được cơ hội trúng được năm triệu tệ, tuy khả năng không lớn nhưng cũng đủ để họ vui mừng rồi.
Đặc biệt là Tề Nhạc Minh. Thật ra hắn cũng đã mơ hồ biết thân phận của hai vị này. Y vừa nghĩ đến quan hệ giữa hai vị này với Giang Nguyên kia thì tim bắt đầu đập rộn ràng rồi. Giang Nguyên cướp Tuyên Tử Nguyệt của hắn, nếu lần này thật sự được Sơn Trường đại nhân bật đèn xanh, cưới được một trong hai người thì thật sự đã lấy lại được thể diện rồi.
Chang lẽ tư chất của mình kém hơn Giang Nguyên kia sao? Chẳng qua chỉ không đủ tài nguyên thôi. Nếu mình thật sự thành rể hiền của Sơn Trường đại nhân, sau này tu luyện còn sợ thiếu tài nguyên đan dược sao?
- Nhạc Minh, về nhà chúng ta đi nghe ngóng thử sở thích của vị Sơn Trường đại nhân này đi. Nếu thật sự có được cơ hội thế này thì không thể nào bỏ qua được.
Tề Lãng mặt mày hưng phấn nghiêm túc dạy dỗ con trai mình.
Lúc này dĩ nhiên Tề Nhạc Minh cũng tràn đầy hưng phấn, hứa:
- Cha đúng là anh minh!
Hai cha con mặt mày hí hửng đủng đỉnh trở về nhà.
Lúc này Giang Nguyên không hề biết có người bắt đầu có ý định đào góc tường nhà hắn. Lúc này hắn đang bắt đầu toàn lực giải quyết vấn đề khó thăng tiến nội khí và tích lũy năng lượng.
Cả một vốc Hồng Vân Đan chui vào bụng mình cứ như không cần phải mua bằng tiền. Nếu người khác nhìn thấy chắc là hộc cả máu. Hồng Vân Đan mặc dù không trân quý như Đan dược siêu phẩm, nhưng cũng không phải là thứ người bình thường có thể dùng nổi.
Cho dù là Ủy viên Hội đồng Thiên Y viện, một năm có thể dùng mười mấy hai mươi viên Hồng Vân Đan đã tương đối xa xỉ rồi. Kiểu như Giang Nguyên, gần như một ngày 3 bữa Hồng Vân Đan, thỉnh thoảng còn thêm một viên Thanh Vân Đan, nếu để cho những người khác biết chắc là muốn đập đầu vào tường của Thiên Y viện mà chết mất.
Dĩ nhiên, cho dù có nền tảng như Giang Nguyên, tiêu xài như vậy cũng không chịu nổi. Một hai ngày dùng 3 viên Hồng Vân Đan hắn còn có thể cố được, chứ kéo dài hai ba tháng thì chắc chắn phải phá sản. Cho dù điểm của hắn có nhiều đến kinh người thì cũng chẳng chống đỡ nỗi chứ đừng nói là còn cả Thanh Vân Đan nữa.
Cho nên, rất nhiều thành viên Hội đồng viện cũng phát hiện, sau khi đồng chí Ủy viên thường vụ Giang này đi du lịch bên ngoài một vòng trở về dường như đột nhiên chăm chỉ hơn rất nhiều, lại bắt đầu vào Phòng luyện đan rồi.